Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

[LTNĐPĐH]Chương 9

Chương 9
Ôn Kỳ ngồi trước bàn chậm rãi uống café, gương mặt tinh xảo lạnh lùng, khí chất cao cao tại thượng tựa như nữ vương.
Mấy vị đại ca cao tầng người đứng, người ngồi cùng “nàng” bảo trì khoảng cách, nghe “nàng” hỏi liền cận thận nói rõ tình huống nơi này. Ôn Kỳ biết bị y đưa tới công ty lính đánh thuê, công ty này cách Mạn Tinh điển không xa, ra khỏi thành trấn là rừng cây nhỏ.
Cậu buông muỗng xuống, cho mấy vị đại ca này một ánh nhìn cao quý lãnh diễm, vô cùng ưu nhã.
Thiếu nữ thanh thuần biến thành nữ vương cao quý lãnh diễm, âm thanh cũng đổi thành trong trẻo lạnh lùng, có thể làm người ta thấy rét lạnh làm mấy vị nhóm cao tầng đầu nhịn không được quay qua nhìn chỗ khác.
Ôn Kỳ thong thả hỏi: “Nói như vậy, thích thì trói người mới là bản tính của boss mấy người?”
Nhóm cao tầng vô cùng tò mò: “Boss chúng tôi còn có những nhân cách sao?” “Ân, lần trước tôi cùng y uống rượu, y không như vậy.” Ôn Kỳ uống một ngụm café, nói ngắn gọn lại tình cảnh lần trước.
Nhóm cao tầng vô cùng kinh sợ.
Ngọa tào! Bọn họ vừa nghe thấy cái gì ?! Ôn hòa? Săn sóc? Nhiệt tình? Thân sĩ?
TMD, hàng này nhất định không phải boss nhà tụi tui nha!!!
“Không tin các anh có thể đi hỏi y, nếu y nói thật.” Ôn Kỳ lạnh lùng nói, “Boss các anh nói bắt liền bắt, hôm nay tôi chỉ đi điều tra một chút việc liên quan đến bằng hữu, tình cờ gặp y, kết quả y liền lấy bừa một cái cớ trói tôi lại.”
Nhóm cao tầng câm nín, hàng này mới chính là boss nhà tụi tui nè.
Ôn Kỳ quan sát nét mặt họ: “Như vậy, lần trước cùng tôi uống rượu, y là giả vờ sao?”
Nhóm cao tầng càng thêm chết lặng.
Bọn tui chưa yêu đương bao giờ, nhưng cũng biết giai đoạn đầu sẽ ở trước mặt đối phương giả trang, boss nhà tụi tui có lẽ cũng có chút giống người bình thường rồi sao? Vì theo đuổi mỹ nhân mà như thế như thế sao?
Ôn Kỳ cất giọng cao quý lãnh diễm: “Y như vậy, các anh sao chịu được vẫn sống được tận bây giờ vậy?”
Nhóm cao tầng vẫn tiếp tục câm nín, nhìn trời, không dám nhiều lời.
Thực ra boss rất bận, cách một thời gian dài mới tới công ty a.
Cũng may là như vậy, nếu không ngày nào cũng thấy boss động kinh, tụi tui còn có thể lớn lên khỏe mạnh bình thường như thế này sao, tụi tui sớm đã đi tự tử tập thể có được hay không?
Ôn Kỳ liếc nhìn bọn họ một cái, không hỏi thêm: “Y cho tôi một tấm danh thiếp màu đen, chỉ ghi Trác tiên sinh cùng số thông tin, còn lại không có thêm thông tin nào, tên đầy đủ của boss các anh là gì?’
Nhóm cao tầng vừa nghe đã biết kia là danh thiếp riêng của boss chủ đưa cho một số người, đối với lời của Ôn Kỳ tin tưởng vài phần, vô cùng nghiêm túc nói: “Trác Phát Tài.”
Ôn Kỳ không khách khí cười một tiếng, dựa theo máy biến thanh thành giọng cao quý lãnh diễm tiếng cười nghe như tiếng chuông bạc trong trẻo lạnh lùng,khiến mấy bạn nhỏ nhóm cao tầng kinh diễm, cảm thán boss thiệt có phúc a. Ôn Kỳ không tiếp tục cười nhạo nữa : “Phát Tài gì đó thực không xứng với y, sao y không đổi thành tên khác?”
Các bạn nhỏ nhóm cao tầng vô cùng chua xót: “Chúng tôi đã khuyên boss vài lần nhưng không được a!”
Ôn Kỳ vô cùng cảm thông với họ: “Không sao, chờ y về tôi giúp y sửa.”
Các bạn nhỏ vô cùng xúc động: “Đổi thành gì?”
Ôn Kỳ cười vô cùng cao lãnh: “Vượng Tài.”
Mấy bạn nhỏ nhóm cao tầng đang kích động: “…”
Vượng Tài nghe êm tai? Mẹ nó còn không bằng Phát Tài a!!!
Ôn Kỳ lại nhấp một ngụm café, nghe thấy thanh âm ồn ào bên ngoài, tò mò: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”
“Là người mới tới.”nhóm cao tầng nói, “Mấy người đó vừa tới còn chưa bắt đầu tập huấn, đêm nay là lần tập hợp khẩn cấp lần đầu, nếu cô thấy phiền chúng tôi sẽ kêu bọn họ câm miệng lại.”
“Không cần, đêm nay bị boss các anh nháo tôi cũng thấy có chút mệt mỏi,” Ôn Kỳ đem cái chén đặt lên bàn , “Ra ngoài cả đi, tôi muốn yên tĩnh một lát.”
Nhóm cao tầng khuyên nhủ kêu “nàng” nghỉ ngơi sớm một chút, lưu lại hai người canh cửa rồi đi ra ngoài.
Ôn Kỳ đứng dậy đi quanh phòng xem xét tình huống.
Đây là kí túc xá của huấn luyện viên nhưng chưa có người đến ở, trong tủ quần áo ngoài mấy bộ y phục tác chiến mới tinh không còn cái gì nữa.
Ôn Kỳ lấy ngực giả ra, cắt váy ngắn qua đùi. Lấy ra trong ngực chút tài sản cuối cùng, da giả cùng đồ trang điểm, một chút tiền mặt, thẻ phòng khách sạn, kéo nhỏ cùng một số công cụ “hành nghề.”
Cậu nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại trên bật lửa nheo mắt lại.
Đúng là tái ông thất mã, xui xẻo cả một đêm cuối cùng cũng có một chuyện tốt.
Nhóm cao tầng sau khi nghe được mệnh lệnh của boss liền tu tập lại cùng nhau bàn bạc đối sách.
Công ty nơi đâu cũng là người để một đám người bọn họ trông coi một người không thành vấn đề.
Bất quá để chắc chắn, bọn họ đem người nhốt vào gian nhà chính giữa lầu bốn, ngoài cửa có hai người canh gác, phía dưới cửa sổ xích hai con chó, hai gian phòng bên cạnh cũng có người thức đêm trông coi, chỉ cần có động tĩnh liền đi kiểm tra, trừ phi bà chủ có thể mọc cánh bay đi nếu không không thể nào trốn thoát được.
Mấy bạn nhỏ này cùng nhau trở về, một bên cảm khái boss nhà họ thế mà cũng nói chuyện yêu đương, bọn họ thương lượng xem có nên liên lạc với boss để xác định lại một chút, cuối cùng không ai dám đêm khuya đánh thức boss, đây tuyệt đối sẽ chết đó, vì vậy quyết định sáng mai hỏi sau rồi trở về phòng.
Kết quả vừa đặt lưng xuống giường chưa được hai mươi phút, chuông báo động kêu réo rắt như đâm thủng màng nhĩ. Mấy người giật mình tỉnh giấc: “Mẹ nó xảy ra chuyện gì a?”
Hai người trông coi bà chủ đạp cửa xông vào.
Mấy căn phòng bên cạnh nghe động tĩnh cũng ào ào chạy ra ngoài, chỉ thấy khắp nơi tối om, ngay cả bóng đồng bạn bên cạnh cũng không thấy, vừa bật đèn lên đã có người kêu lên: “Bệ cửa sổ có một cái giày.”
Người này rống một tiếng to đến nỗi ai ai cũng nghe thấy.
Dưới tình huống cấp bách, mấy người đều được huấn luyện chuyên nghiệp, theo bản năng cảm thấy xảy ra chuyện, đồng loạt nhìn về phía cửa sổ quả nhiên nhìn thấy một cái giày cùng cửa sổ mở toang mặc gió lùa, có khả năng bà chủ nhà bọn họ nhảy cửa sổ chạy mất rồi.
Các bạn nhỏ sợ ngây người lao nhanh xuống dưới, không phát hiện người, không biết bà chủ đang ở tầng nào a.
Ôn Kỳ mặc mặc áo lót bó sát, quần rằn ri thực bình thường, đứng ở trong góc dùng khăn lông bịt mũi rống lớn một tiếng liền đi về phía cửa ra vào: “Người nhảy ra khỏi cửa sổ, mau đuổi theo!”
Tên nhãi này rống xong vội vàng chạy về phía cầu thang, đem khăn ném đi, dựa vào khói ngăn cách đi ngược hướng với bọn họ, nhảy lên bệ cửa sổ, thấy mấy người khác cũng đi theo liền nhảy xuống trước: “Huấn luyện viên, tôi thấy có khói bốc lên, vì vậy trèo lên…”
Những người kia không rảnh nghe tên nhãi này dong dài, chỉ cho cậu ta là người mới, ra lệnh: “Mau đi dập lửa!”
Ôn Kỳ vô cùng nghe lời: “Tuân lệnh!”
Cậu tiến vào phòng nhanh chóng đốt váy đen cùng tóc giả ném xuống lầu, tùy tiện đi một đôi giày, sau đó làm bộ đến giúp đỡ một bé người mới, bởi vì cậu đã thăm dò qua những người này căn bản không biết cậu là nam. Tên nhãi này nói dối một chút cũng không áp lực !
Cậu đi thẳng đến lầu một, nhân lúc hỗn loạn tới phòng quản lí thấy chỉ có một người ở đó, đi qua đánh ngất, lướt trong phòng một vòng, lấy chậu nước đổ lên nguồn điện.
Sau đó thấy ánh lửa lập lòe thiêu cháy thiết bị, cắt đứt nguồn điện của cả tòa, tòa nhà liền rời vào hắc ám.
Ôn Kỳ sau khi cùng bọn họ chó cắn áo rách, vô cùng thỏa mãn quệt mông rời đi.
Lính đánh thuê đã đến giúp đỡ một lúc lâu, mấy người mới mới vào công ty hôm nay không sợ chết tới xem trò vui. Ôn Kỳ hòa lẫn vào đoàn người đang ồn ào sau đó cùng bọn họ về kí túc xá, phát huy đầy đủ bản lĩnh nói dối không chớp mắt của kẻ lừa đảo để mấy bé tay mơ này tin tưởng cậu là người mới, chỉ là do dạ dày không khỏe nên mới không lộ mặt mà thôi.
Về phần tại sao không lộ diện thì hãy để cho mấy bạn nhỏ này tự bổ não : có thể là ở trong WC, hoặc ở phòng y tế, Ôn Kỳ sẽ không chủ động giải thích sau đó bình tĩnh đến giường trống nhắm mắt dưỡng thần.
Mà nhóm cao tầng lúc này cũng phát rồ luôn rồi.
Không chỉ phát rồ, trái tim nhỏ bé cũng run bần bật. Nơi này là công ty lính đánh thuê, khắp nơi đều là nam nhân, vạn nhất bà chủ không cẩn thận bị một thằng không có mắt kéo đi ấy ấy một hồi, boss nhất định sẽ đem bọn họ nấu lên.
“Chắc chắn mấy tên người mới kia đều trở về sao?”
“Ân, một tên không xót.”
“Vậy là thằng ngu không sợ chết làm? Không phải thằng điên kia phát rồ kéo bà chủ đi sợ bị phát hiện nên mới phá hỏng camera chứ?”
“Cậu bình tĩnh một chút, nhiều người như vậy, thằng điên kia sao có thể bắt theo một người sống sờ sờ chứ?”
“Cái đó,” Hai bạn nhỏ thủ hạ đưa Ôn Kỳ trở về rụt rè nói, “Bà chủ thân thủ rất lợi hại, có phải hay không đã trèo tường chạy mất?”
Nhóm cao tầng câm nín một lát, vội vàng chạy ra ngoài tìm người, triệu tập toàn bộ huấn luyện viên cùng lính đánh thuê đã được huấn luyện một đoạn thời gian, để lại một số ít ở công ty tiếp tục tìm, còn lại đều đi ra ngoài.
Giờ đã là quá nửa đêm, khắp nơi đều yên tĩnh không tiếng động, ánh trăng ảm đạm chiếu lên ặt đất, mơ hồ chiếu lên gương mặt chết lặng của mấy bạn nhỏ nhóm cao tầng.
“Mẹ nó, quả nhiên là người boss coi trọng, bản lĩnh gây sự này a.”
“Thiệt hung tàn a!”
“Mấy người nói sau này nếu boss theo đuổi được người tới tay, vị gia này thành bà chủ của chúng ta…”
Các bạn nhỏ câm nín tập thể, bị gió lạnh vô tình thổi bay, thân ảnh mấy người càng thêm tiêu điều.
Bốn phía yên tĩnh.
Nửa này sau mới có người sụt sịt, chua xót mở miệng: “Làm sao đây? Tôi đột nhiên muốn từ chức về quê dưỡng lão.”
Những người còn lại: “Ân…”
Tìm từ đêm khuya đến lúc sáng sớm, trên đường cũng gia tăng số người đi tìm vậy mà cái bóng bà chủ cũng không thấy.
Mấy bé người mới rời giường xuống lầu, nhìn thấy công ty một mảnh xơ xác, tụ tập bắt đầu bàn tán.
“Hình như là bà chủ a?”
“Nếu như là bà chủ vậy người chạy đi đâu rồi?”
“Tôi nghe nói boss rất khủng bố, hay là vợ chồng cãi nhau, bà chủ bỏ nhà trốn?”
“Có khả năng..”
Ôn Kỳ ở bên cạnh chen vào: “Dưa hái xanh không ngọt a.”
“Ân, đúng vậy!”
Ôn Kỳ cảm khái một chút, chậm rãi cùng bọn họ tập hợp.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét