Chương 6
Ôn Kỳ xuất hiện ở hội triển lãm nghệ thuật chỉ là trùng hợp.
Cậu cưỡi xe đạp qua hai ngã rẽ liền đến quảng trường, tiếp đó linh động nghĩ ra cơ hội kiếm tiền, thao thao bất tuyệt với ông chủ Hoàng, thành công lừa được một món tiền.
Hài lòng nhất là có một nghệ thuật gia nghe thấy cậu giảng giải liền muốn cùng cậu kết bạn.
Cậu liền cùng bạn nhỏ này ăn tối, sau đó không thể từ chối được thịnh tình liền về ổ nhỏ của người này làm khách. Kết quả tán gẫu đến đêm khuya, bạn nhỏ này vô cùng cảm động, đối với tên nhãi Ôn Kỳ này càng thêm trân trọng, để cậu ngủ trên cái giường duy nhất trong phòng.
Trời vừa sáng, tên nhãi này bước qua bạn nhỏ tiểu bạch ngủ trên thảm trải sàn, lưu lại tin nhắn cáo từ, sau đó thuê phi hành khí đến trung tâm giao dịch. Ngày hôm qua cậu vô tình biết được từ bảo tiêu của ông chủ Hoàng đây là sản nghiệp của lão, cũng biết được hôm nay ông chủ Hoàng sẽ tới đây. Muốn giả bộ như tình cờ gặp, tốt nhất có thể lừa luôn được một chiếc phi hành khí thì càng tốt.
Ôn Kỳ hai tay đút túi áo, làm bộ xem xét phi hành khí, nhàn nhã đi đến nơi đông người, quả nhiên lát sau đã nghe thấy có người gọi.
Ông chủ Hoàng rất kinh hỉ: “Khương tiên sinh?”
Ôn Kỳ quay đầu lại đầu tiên nhìn vào Trác tiên sinh ngay bên cạnh mới chuyển đường nhìn sang ông chủ Hoàng, vẻ mặt từ nghi hoặc chuyển thành bất ngờ, vô cùng vui vẻ: “Ông chủ Hoàng, ngài cũng tới xem phi hành khí sao?”
“Không phải, đây là sản nghiệp của tôi, hôm nay mang theo bằng hữu đến xem một chút,” ông chủ Hoàng nhìn về phía Trác tiên sinh rồi giới thiệu: “ Đây là nghệ thuật gia hôm qua tôi kể với anh a.”
Trác tiên sinh đã phát hiện ra thiếu niên trước ông chủ Hoàng, khóe miệng nở nụ cười, gật gật đầu với thiếu niên.
Trợ lý bên cạnh có chút cười trên nỗi đau của người khác, tên nhãi này hôm qua lừa gạt tiền của người ta, hôm nay lại bị bắt gặp, trong lòng có lẽ vô cùng hoảng hốt bất an, nhưng mà sự tình lại nằm ngoài dự đoán của hắn. Chỉ thấy ông chủ Hoàng tò mò hỏi mục đích cậu ta tới nơi này, biết tên nhãi này muốn dùng phi hành khí để tạo ra tác phẩm nghệ thuật mới, bèn chủ động cung cấp cho cậu một chiếc.
Cằm tiểu trợ lý suýt nữa rớt luôn xuống đất.
Mẹ nó, đây là chuyện gì a?
Ngày hôm đã lừa người ta một khoản tiền, hôm nay lại muốn người ta chủ động tặng một chiếc phi hành khí? Tên nhãi này là cố ý tới đây để lừa ông chủ Hoàng phải không phải không ? Đây là muốn tiền đến điên rồi đi?
Nhịn không được quay lại nhìn ông chủ Hoàng muốn biết vẻ mặt của lão hiện giờ như thế nào, kết quả ông chủ Hoàng vẫn cười như hoa cúc, yên lặng nghe bọn họ tán gẫu.
Ông chủ Hoàng nói: “Coi như là tiền đặt cọc, thế nào?”
Ôn Kỳ lắc đầu: “Không được, tôi mới chỉ có ý tưởng, không biết mất bao lâu mới có thể hoàn thành, nếu không làm ra thành phẩm trước tôi sẽ không kí hợp đồng với ai cả.”
Ông chủ Hoàng vội vàng nói: “Không sao cả, bao lâu tôi cũng chờ.”
Ôn Kỳ vẫn như cũ lắc đầu, thái độ rất kiên quyết.: “Tôi phải phụ trách với tác phẩm mình lẩm, chúng nó là tư tưởng, không phải là đồ vật để trao đổi mua bán a.”
“Ân, cậu nói đúng.” Ông chủ Hoàng tự thấy xấu hổ, lấy lùi làm tiến: “Kia, nếu tương lai có thành phẩm cậu có thể suy nghĩ đến tôi trước được không?”
“Không thành vấn đề,” Ôn Kỳ cười rất chân thành, “Nhiều người không thể lí giải tư tưởng của tôi, ông lại có thể thấu hiểu, sau khi làm xong tôi sẽ đưa miễn phí đến cho ông.”
Ông chủ Hoàng thụ sủng nhược kinh không nói lên lời, thấy Ôn Kỳ kiên trì muốn đưa, liền quyết định chờ ngày ra thành phẩm rồi đưa tiền, sau đó tiếp tục bàn luận về ý tưởng nghệ thuật mới này.
Ôn Kỳ chỉ phi hành khí bên cạnh người, nói: “Ông nhìn xem, phi hành khí, trí năng, an toàn, nhanh chóng, tiện lợi, là kết quả của phát triển khoa học kĩ thuật.Lạnh băng, không có nhân tình, giống như đám người hiện đại trong đô thị hiện nay. Nhưng tôi nghĩ đây chỉ là vẻ bề ngoài, tôi nghĩ sâu trong nội tâm của nó có linh hồn tồn tại, muốn nó trở nên sống động linh hoạt.”
Ông chủ Hoàng rất kích động: “ Vậy phải làm thế nào?”
“Đầu tiên vẫn phải va chạm tạo tình cảm, bất quá lần này tôi muốn làm khác một chút.”
Ôn Kỳ cùng lão sóng vai đi, phát huy đầy đủ kỹ năng lừa đảo, chậm rãi mà nói như mê hoặc lòng người, thỉnh thoảng còn thêm chút cố sự, vô cùng hấp dẫn.
Trác tiên sinh cười càng thêm dịu dàng.
Tuy rằng tên Hoàng Béo này lại vứt y sang một bên, nhưng tâm trạng vị gia này không khó chịu chút nào.
Tiểu trợ lý ở bên cạnh nghe cũng vô cùng sửng sốt, cảm thấy thiếu niên này chính là một nghệ thuật gia, cùng tên nhãi nghèo túng ngày hôm qua như hai người khác nhau.
Không đúng, bọn họ chỉ thấy thiếu niên ngồi xổm cạnh xe đạp, không nhìn rõ đối phương có phải đang sáng tạo tác phẩm nghệ thuật hay không.
Hắn nhijnkhoong được lại đánh giá một lần nữa, sau đó lại nhìn về phía boss nhà mình.
Trác tiên sinh dừng chân bên cạnh một chiếc phi hành khí, hỏi: “Làm sao?”
Trợ lí nhỏ giọng hỏi: “Boss, ngài nói xem, cậu ta thực sự là nghệ thuật gia sao?”
Trác tiên sinh liếc hắn một cái, cười vô cùng thâm ý đến nỗi tiểu trợ lí lập tức ngoan ngoãn câm miệng rồi đi.
Trợ lí nghĩ một lúc, cảm thấy ánh mắt của boss quá mức thâm ý, lại nhịn không được nhìn thiếu nhiên, sau đó vô cùng đau đớn, quay mặt đi. Tình giữa người với người đâu hết rồi?
Lúc này ông chủ Hoàng cùng thiếu niên trò chuyện xong, vẻ mặt say mê, nói: “Tiên sinh, cậu thực sự quá lợi hại a, ý tưởng này vô cùng đặc biệt nếu có gì cần hỗ trợ cậu nhất định phải nói nha, đừng khách khí với tôi.”
Ôn Kỳ cảm thấy thật không uổng công mình tốn nước bọt, suy nghĩ một chút nói: “Ân, tôi muốn đến một số nước phát triển, hoặc thành phố lớn có danh tiếng để tìm linh cảm.”
Ông chủ Hoàng vô cùng hào phóng: “Để tôi phái người đưa cậu đi a.”
Ôn Kỳ vội vàng từ chối: “Không cần , quá phiền phức, hơn nữa tôi cũng chưa nghĩ ra muốn đi đâu.”
Tên nhãi này vô cùng có chừng mực, nói: “Ân, ông nói nơi này là sản nghiệp của ông, có phải hay không thường có người đến mua phi hành khí? Vậy ông có biết họ đi nơi nào không? Tôi có thể tùy ý chọn một nơi, có khí có thể có chút thu hoạch.”
Ông chủ Hoàng còn chưa mở miệng, Trác tiên sinh đã chen vào: “ Tôi đến Mạn tinh điển, cậu có hứng thú không?”
Ôn Kỳ nhìn về phía y.
Nói chuyện một đường, cậu vẫn luôn chú ý đến người này, nam nhân này tuổi trẻ, cũng rất đẹp trai, nhưng khí tràng quá mạnh, là loại người đặt ở đâu cũng nổi bật. Cũng rất mạnh, tám phần mười thuộc hắc đạo.
Trác tiên sinh không biết ý nghĩ của thiếu niên, nói tiếp: “Ngày hôm nay sẽ xuất phát.”
“A, đúng rồi, máy thông tin của cậu không phải hổng rồi sao? Cậu đi cùng y trên đường có thể tránh một số phiền phức không cần thiết.”
Ôn Kỳ : “Vậy đi Mạn Tinh điển, không biết nên xưng hô với vị tiên sinh này như thế nào?”
“Tôi họ Trác.” Trác tiên sinh nói, “Hôm qua tôi cũng đã nhìn thấy tác phẩm của cậu, thật sự rất nghệ thuật, trên đường đi chúng ta có thể bàn luận một chút.”
Ôn Kỳ cười nói: “Không thành vấn đề.”
Trác tiên sinh quyết định mua phi hành khí loại mới nhất, vô cùng ôn nhu vỗ vai ông chủ Hoàng, ý bảo lão già này đi làm thủ tục đi.
Ông chủ Hoàng vốn muốn cùng Khương tiên sinh tán gẫu vài câu, lúc này đột nhiên nhận ra mình đã quên mất Trác tiên sinh bên cạnh. Lão có thể tưởng tượng tiếp theo từ đôi môi khêu gợi của Trác tiên sinh sẽ bật ra một tiếng “bảo bối” vô cùng ôn nhu dịu dàng, lập tức cả người đều không khỏe. Ông chủ Hoàng vội vàng kêu người nhanh chóng làm xong thủ tục, chỉ mấy phút là xong, cung kính tiễn vị gia nào đó cùng vị nghệ thuật gia rất có tiềm lực kia đi, cũng vô cùng hi vọng vị gia này có thể dưới sự hun đúc của nghệ thuật mà có thể cải biến tính tình.
Phi hành khí không tiếng động bay lên, chạm đến tầng mây trên cao.
Ôn Kỳ ngồi cạnh cửa sổ nhìn tầng mây bên ngoài, thấy vận khí gần đây của mình thực con mẹ nó tốt a, tên nhãi này vốn cũng muốn đến Mạn Tinh điển.
May mắn hơn , cậu chính là muốn đến thành Rocca, Mạn Tinh điển.
Nguyên chủ lúc trước bị bọn buôn người mang đi, nơi dừng chân là thành Rocca, cũng bị bọn chúng cấy ghép tế bào tại đây. Ôn Kỳ muốn thăm dò một chút, hi vọng có thể có được chút manh mối của tổ chức kia.
Cậu không thích những gì nằm ngoài sự khống chế của mình.
Nếu người kia cùng tổ chức này chỉ có chút giao tình, thấy Ôn Kỳ trở về nhà nhất định sẽ xóa sạch mọi dấu vết, đợi đến lúc đó muốn điều tra sẽ càng khó khăn hơn, vậy nên nếu lúc này động thủ nhất định khiến bọn chúng trở tay không kịp.
Nguyên chủ vốn là thiếu gia yếu ớt tay trói gà không chặt, nhóm người kia có lẽ vẫn theo dõi sát sao ở Tụ Tinh, tuyệt đối không nghĩ đến cậu một thân một mình đến thành Rocca, thực sự là cơ hội tốt.
“Khương tiên sinh là người ở đâu?”
Ôn Kỳ đang suy nghĩ, nghe Trác tiên sinh hỏi, bịa đại một chỗ.
Trác tiên sinh suy nghĩ một chút: “Nơi đó hình như có không ít người yêu thích nghệ thuật a?”
“Phải không?”, Ôn Kỳ một chút sơ hở cũng không lộ ra, “Tôi cũng không rõ lắm, đã mấy năm không trở về a.”
Trác tiên sinh gật gật đầu, cùng cậu trò chuyện câu được câu không, cảm thấy mình thật không nhìn nhầm người, cử chỉ và cách ăn nói của thiếu niên này tựa như một người nhận được nền giáo dục tốt, khác hẳn với những tên lừa đảo phổ thông khác, khó trách lão Hoàng Béo kia bị lừa.
Bất quá ngày hôm qua tên nhãi này trông giống hệt người làm công, cùng hai chữ nghệ thuật hoàn toàn không chút liên hệ.
Thực thú vị, Trác tiên sinh thầm nghĩ.
Tốc độ của phi hành khí rất nhanh, lấy giấy cho phép cũng không mất bao nhiêu thời gian, bốn tiếng sau bọn họ đã đến Mạn Tinh điển, dừng lại tại một khu biệt thự phía trong thàng thị. Ôn Kỳ nhìn qua cửa sổ đơn giản đánh giá giá một chút, hỏi: “Đậy là thành phố nào?”
Trác tiên sinh mở cửa đi xuống, nói: “Thành Rocca.”
“Nha, đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này, Trác tiên sinh là người nơi này sao?”
“Không phải, tôi cũng là lần đầu tiên. Đây là khách sạn, điều kiện cũng khá tốt, cậu có thể ở lại đây.”
Ôn Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Lúc vừa nghe đến tên thành, cậu có chút hoài nghi người này có phải hay không có quan hệ với tổ chức kia, giờ lại thấy có chút không giống. Cậu nói: “Không được, tôi muốn vào trong nội thành tìm cảm giác. Cảm ơn anh đã chiếu cố.”
Trác tiên sinh không có ý kiến gì, gọi nhân viên khách sạn đưa cậu đi, xoay người vào biệt thự.”
Trợ lí quan sát từ đầu còn tưởng boss sẽ tố cáo thiếu niên, đem tên nhãi này chỉnh một trận: “Cứ để cậu ta đi như thế?”
Trác tiên sinh nhíu mày: “Không thì sao? Cậu nhìn tôi giống loại người không việc ác nào không làm sao? Có muốn bây giờ tôi thiện tâm mua một miếng đất ở nghĩa trang cho cậu không?”
Tiểu trợ lí sợ run người: “Boss, không… không cần đâu.”
“Là do tên Hoàng Béo kia quá ngu, không thể trách người khác.” Trác tiên sinh rót một ly rượu đỏ, “Mỗi người có cách sống khác nhau, cậu ta không chọc đến tôi, tôi phá chuyện tốt của cậu ta làm gì?”
Trợ lý trong lòng nói thầm, vị gia này, ngài trước giờ không phải lúc nào cũng rất ác liệt sao? Thế nhưng hắn thực sự không dám nói, lặng lẽ nuốt vào bụng, lại nghĩ đến boss thích những thứ mới lạ, có lẽ thấy thiếu niên này thú vị mới không vạch trần cậu ta.
Nghĩ thông suốt, đi được hai bước lại hỏi: “Tôi không hiểu, vì sao cậu ta không để người của ông chủ Hoàng đưa đi?”
Trác tiên sinh cười nhạo một tiếng: “Lão già kia nhiệt tình như vây, nếu như để người đi theo sẽ phiền phức.”
“Có thể trốn đi a.”
“Trốn đi có thể khiến Hoàng Béo hoài nghi, như thế liền đắc tội lão già đó,” Trác tiên sinh vô cùng thấu hiểu, “Cậu đừng quên trước khi đi cậu ta đã xin số thông tin của lão già kia, có thể có thêm một đường lui. Cậu ta rất thông minh.”
Y nhấp một ngụm rượu, nhìn thủ hạ một cái: “Thông minh hơn cậu a.”
Trợ lí thấy vị gia này nói một câu hàm nghĩa sâu xa, “A” một tiếng, sau đó cả người đều không khỏe, sợ boss muốn đổi người, mau chóng chuyển đề tài.
Nhân viên khách sạn cũng không làm không công,chỉ đưa người tới sườn núi, đến cửa một quán rượu liền vứt Ôn Kỳ ở đó, để cậu tự nghĩ biện pháp vào nội thành.
Lúc đó đã nửa đêm, Ôn Kỳ muốn giải quyết vấn đề chỗ ở trước, nghĩ một lúc liền quyết định vào một trung tâm giải trí gần đó, ai biết muốn vào thì phải có thẻ hội viên đành phải quay người trở về.
Ôn Kỳ đứng ở cửa đánh giá cái tên vô cùng tục khí kia, theo như kinh nghiệm kiếp trước của cậu, những hội sở không đáng chú ý thường chứa huyền cơ,chỉ phục vụ một số người có thân phận đặc biệt.
“Sách” một tiếng trong lòng rồi chuyển sang một nơi khác,, đi qua một hẻm nhỏ, chưa kịp tới đường lớn đã bị một tên lưu manh chặn đường. Bọn lưu manh đánh giá cậu một cái: “Mày đến đây làm gì?”
Ôn Kỳ nói: “Du lịch.”
Tiểu lưu manh: “Biết quy củ không?”
Ôn Kỳ nhìn mấy con dê non dâng lên tận miệng không ăn thì thiệt phí nha, nhìn về mấy bạn lưu manh càng thêm ôn nhu: “Đòi tiền sao?”
“Đúng vậy, tiền mặt, không có thì đi đổi, bên cạnh có máy rút tiền.” Các bé lưu manh ngây thơ thấy tên nhãi này bỏ ba lo xuống, cho là cậu muốn lấy tiền , đang định cho cậu một like, nào ngờ lại bị đánh đến kêu “ngao ngao” bèn chửi một câu: “Mẹ nó, mày có biết bọn tao là ai không?” “Ai thèm quan tâm bọn mày là ai.” Ôn Kỳ đang định đi đổi cái mặt khác nên đánh mấy bạn nhỏ này không chút áp lực, đến khi bọn chúng cầu xin mới thôi, để các bạn nhỏ này “tự nguyện” đem tiền mặt dâng lên, dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của các tiểu lưu manh, thở dài một cái: “Thiệt sỉ nhục a.”
Các bạn nhỏ lưu manh đã khuất phục dưới dâm uy của tên nhãi này, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Sỉ…sỉ nhục cái gì a?”
Ôn Kỳ cười ôn nhu đến mức chảy ra nước: “Cướp của mấy cưng, anh thấy thiệt sỉ nhục a.”
Má nó, cái này gọi là đã được lợi còn tỏ vẻ phải không phải không?
Tiểu lưu manh vẻ mặt nhăn nhó, nhưng không thể không cười làm lành: “Vậy cậu đừng…đừng cướp nữa.”
Ôn Kỳ : “Muỗi nhỏ cũng là thịt nha, lại nói, mấy anh cướp của tôi, tôi đương nhiên phải thay trời hành đạo chỉnh đốn cho các anh một bài học, như thế mới công bằng.”
Mẹ nó, bọn tôi còn chưa cướp được gì có được hay không?
Mấy tiểu lưu manh muốn phun máu đầy mặt tên nhãi này luôn rồi, nhưng vừa bị đập một trận, không thể không thành thật. Này chính là ác nhân có ác nhân trị, phải hơm?
Ôn Kỳ thu tiền xong, phủi quần áo rời khỏi hẻm nhỏ,kết quả lại thấy đầu hẻm có người quen, cũng không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Trác tiên sinh nhìn Ôn Kỳ, nhiệt tình nóng bỏng nơi đáy mắt được che dấu hoàn mỹ.
Y thực không rõ đâu mới là con người thật của thiếu niên.
Lần đầu nhìn thấy tên nhãi này tựa như một tiểu tử nghèo khó, sau đó lại thấy người này lừa ông chủ Hoàng một khoản tiền lớn.
Lần thứ hai gặp cậu, lại nghĩ Ôn Kỳ là một tên lừa đảo có tài ăn nói có thể mê hoặc lòng người.
Y cảm thấy cậu ta giao giáo tốt, thế nhưng một khắc sau tên nhãi này lại có thể giải quyết một đám côn đồ dễ dàng.
Một lần lại một lần, cuối cùng khiến y cảm thấy vô cùng hứng thú với tên nhãi này, trên gương mặt hoàn mỹ nở một nụ cười rực rỡ khiến người ta chói mắt: “Thật trùng hợp, lại gặp cậu ở đây.
Lời editor: Vầng, một tên khốn không biết xấu hổ âm hiểm xảo trá mặt dày vô liêm sỉ cùng một tên nhãi cả ngày diễn kịch nơi nơi lừa người phẫn trư ăn lão hổ. Thật mẹ nó một chuyện tình rung động lòng người a.
Tiểu công, mau xông lên đẩy ngã tiểu thụ đi nào. Cầu đẩy ngã cầu hợp thể cầu xx!!! Go go go!!!
Sự trói buộc của vận mệnh. Vốn không muốn động tình, lại chia không đứt, ly biệt không tan
Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017
[LTNĐPĐH]Chương 6
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét