Chương 15
Từ sau lần
đó Ôn Kỳ liền thường xuyên cùng Miên Phong giao lưu.
Miên Phong đối
với sự việc ngày đó nửa tin nửa ngờ, quay về cố ý hỏi lão sư.
Nếu như
nghiêm khắc dựa vào học thuật lý luận, cấp bậc đại sư có thể dễ dàng nhìn ra,
còn ở phương diện nghệ thuật mỗi người đều có lý giải của riêng mình, cho dù là
đại sư cũng không thể dễ dàng phủ định người khác , chỉ có thể nêu ra ý kiến mà
theo mình có lý. Miên Phong sau khi biết Ôn Kỳ đến tìm hắn không phải là để nói
hươu nói vượn, thái độ đối với cậu tốt hơn.
Ôn Kỳ cũng
không phải thực có năng khiếu nghệ thuật, mấy ngày sau đó đều dùng những lời của
lão sư thuật lại cho Miên Phong nghe.
Miên Phong
không thể tin được: “Cậu điên rồi, sao có thể nói những cái này cho tôi nghe?”
“Có sao đâu,”
Ôn Kỳ vẻ mặt những cái này chẳng là gì, “Tôi biết Lý lão se cùng lão sư của cậu
là tử thù, nhưng chúng ta không phải vậy, cùng lắm chỉ là đối thủ cạnh tranh,
giao lưu có thể tiến bộ, với lại cậu không thấy làm nghệ thuật một mình rất cô
độc sao ? Nghệ thuật gia cùng những người khác bất đồng, cậu cũng cảm nhận được
đi, rất ít người có thể đi vào linh hồn họ.”
Miên Phong
hơi run giọng: “…Này ngược lại rất đúng.”
Ôn Kỳ lại tiếp
tục tẩy não: “Lại nói tôi căn bản không nhớ được Hạ Lăng Hiên là ai, cũng không
để ý thắng thua, lúc trước nói như vậy là khiêu khích cậu thôi.”
Miên Phong
trong nháy mắt từ tâm hồn nghệ thuật gia về với thực tại, mãnh liệt nhìn về
phía Ôn Kỳ: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi không
nhớ rõ anh ta, không bận tâm thắng thua, dốc hết sức là tốt rồi,” Ôn Kỳ nhìn hắn,
hứng thú hỏi, “Kỳ thực tôi rất hiếu kỳ, Hạ Lăng Hiên ngày ngày trưng ra khuôn mặt
lạnh lùng, các cậu rốt cuộc thích y ở điểm nào? Chẳng lẽ không thấy nói chuyện
yêu đương với y không khác gì với ảnh chụp của y sao?”
Miên Phong
có chút không phản ứng kịp: “Thực sự không nhớ rõ sao?”
Ôn Kỳ hỏi
ngược lại: “Không phải vậy thì sao cậu nghĩ tôi đồng ý đánh cược?”
Miên Phong
tin tưởng. Nếu không phải như vậy, người này sao chịu buông Hạ Lăng Hiên ra.
Ôn Kỳ nói: “Tôi
cũng không biết trước đây sao tôi lại thích Hạ Lăng Hiên, nghĩ lại cả đời sống
cùng tên lạnh băng mặt người chết liền không chịu được…Nha, chuông reo rồi, cậu
lên lớp đi, tôi về nhà đây.”
Miên Phong
nhìn bóng lưng cậu, nhất thời không di chuyển.
Sau ngày đó,
thái độ của Miên Phong với Ôn Kỳ hòa hoãn hơn hẳn, cũng chia sẻ tri thức của
lão sư với cậu.
Ôn Kỳ thấy vậy
cũng muốn làm sâu sắc tình hữu nghị giữa hai người, nói không ít chuyện lý thú,
cũng có một số kỳ ba nghe đồn qua ở kiếp trước.
Cậu cùng nguyên
chủ bất đồng, mị lực nhân cách tỏa ra tứ phía, một thiếu gia không hiểu sự đời
như Miên Phong hoàn toàn không chống đỡ được càng muốn cùng tên nhãi này thân cận,
làm cho quần chúng vây xem có chút mơ hồ, hoàn toàn không hiểu hai tên nhóc vốn
người sống ta chết mà giờ này lại xưng huynh gọi đệ. Này không khoa học a !
“Chỉ còn một
tháng nữa là đến ngày thi đấu,” Ôn Kỳ nói, “Tôi muốn chuyên tâm chuẩn bị tác phẩm
dự thi, sẽ không đến tìm cậu miễn cho cậu phân tâm. Cố lên nha!”
Miên Phong: “Cậu
cũng cố lên nhé !”
Hai người ngồi
trên băng ghế dài trong quảng trường nhỏ, Ôn Kỳ đứng lên, sau đó có chút do dự
quay đầu lại nhìn hắn: “Nếu như tôi thua, có thể giải trừ hôn ước với Hạ Lăng
Hiên. Kia chúng ta…”
Cậu dừng lại
một chút, không tiếp tục nói , có chút muốn nói lại thôi hai mắt thâm thúy, bầu
không khí nhất thời có chút ám muội. Miên Phong không biết vì sao trái tim đập
nhanh, thình thịch thình thịch, nhưng cũng không đáp lại gì, sau đó lại nghe thấy
người nào đó chần chừ hỏi: “Chúng ta có thể làm bạn không? Tôi thấy cùng cậu rất
có duyên.”
Miên Phong
không ngờ tới điều này, cũng không trì hoãn: “Đương, đương nhiên là có thể.”
Ôn Kỳ lập tức
ôm hắn: “Thật tốt, tôi còn lo cậu muốn theo đuổi Hạ Lăng Hiên mà vì quan hệ trước
đây của tôi với y mà muốn rạch rõ giới hạn với tôi. Cậu thực sự có năng khiếu,
cho dù tôi có dốc toàn lực cũng không thể thắng được, bất quá thua dưới tay cậu
cũng là vinh hạnh của tôi !”
Miên Phong
không được tự nhiên mà nghiêng đầu: “Cậu cũng rất xuất sắc. Cố lên !”
Ôn Kỳ “ân” một
tiếng, để hắn rời đi, cảm thấy như thế là đủ, cho dù có thua, có Miên Phong chống
mặt cho, người khác cũng sẽ không trào phúng cậu, rất nhanh có thể hưởng thụ cuộc
sống thanh tịnh rồi.
Ôn Kỳ cảm thấy
thỏa mãn cực kỳ, nhanh chóng rời khỏi trường học.
Ở Thư đồ
quán cách đó không xa, Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đang ngồi cạnh lan can gần Hạ
Lăng Hiên, thấy y chậm rãi thu lại tầm mắt muốn rời đi, ly café trên bàn chưa động
chút nào, tựa như y lên đây chỉ vì muốn nhìn Ôn Kỳ.
“Tôi nói,” Phó
Tiêu có chút tò mò gọi y lại, “Sao tôi lại có cảm giác như mấy ngày nay cậu
luôn quan sát cậu ta?”
Hạ Lăng Hiên
không phủ nhận: “Ừm.”
Phó Tiêu nhất
thời nổi tính bát quái: “Vì sao? Lần trước cậu rốt cục nói chuyện gì với cậu
ta?”
Hạ Lăng Hiên
cũng không trả lời hắn, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.
Để lại hai
người đang bất động.
Phó Tiêu suy
đoán: “Cậu nói xem hai người bọn họ có phải hay không phát sinh chuyện gì gì
đó? Nếu không vì sao a Hiên không hỏi ai bắt cóc Ôn Kỳ mà lại muốn biết cậu ta
làm sao mà trở về được?”
“Có thể,” Tây
Hằng Kiệt liếc hắn một cái, “Cậu không phải là muốn thử đi hỏi Ôn Kỳ hay sao?”
“Tôi không
phải thấy cậu ta muốn tập trung thi đấu mà không đến quấy rầy cậu ta hay sao?” Phó
Tiêu cười cười, “Bất quá mấy ngày nay nhìn qua cậu ta có vẻ rất nhàn rỗi, để
ngày mai đi.”
Nhưng mà
ngày hôm sau tên nhãi nào đó lại không đến.
Ôn Kỳ cũng
không biết Phó Tiêu vì muốn tìm cậu mà đã đi mấy vòng quanh sân trường tìm kiếm.
Cậu chuyên
tâm ở trong phòng vẽ tranh, ngoan ngoãn theo lão sư học bài, ở nhà làm bé ngoan
uống đồ bổ,mãi đến khi uống bổ đến muốn chảy máu cam mới thôi, sau đó tiếp tục
cùng lão sư thảo luận nghệ thuật.
Lão sư cũng không
phản đối tên nhãi này ra ngoài tìm linh cảm, nhưng bây giờ cách ngày thi đấu
ngày càng gần, là lúc nên xác định ý tưởng sáng tác, cùng người nào đó thảo luận
nửa ngày cũng chưa quyết định là vẽ cái gì. Lão sư đã dạy rất nhiều học sinh
nên cũng có kinh nghiệm vì thế liền để cậu ở trong phòng một mình cả ngày, dù vẽ
thất bát loạn tao cũng được.
Buổi tối hôm
đó, lão sư đẩy cửa vào, thấy trên vải vẽ tranh sơn dầu loang lổ màu xanh lam, lấm
ta lấm tấm không theo quy luật hay hình dạng gì, hỏi: “Đây là tác phẩm cậu vẽ?”
Ôn Kỳ gật đầu:
“Lão sư, thầy xem, nhìn ra sao?”
Lão sư hỏi: “Cái
gì?”
“Tự do,” Ôn
Kỳ say mê nói, “Cỡ nào sinh động.”
Lão sư nghe
xong, nhất thời có chút câm nín.
Ôn Kỳ ngẩng
đầu lên, mặt đầy chờ mong.
Hai người
nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng dây thần kinh mang tên lý trí của lão sư “Phựt” một
cái đứt luôn, không nói tiếng nào xuống lầu, đi tìm mấy người Ôn gia gia, nói
người này lão dạy không nổi, tôi thực không biết cậu ta vẽ cái gì.
Tin này như
sét đánh giữa trời quang.
Cha Ôn có
chút mơ hồ: “Vì sao? Tiểu Kỳ rất chăm chỉ, mỗi ngày đều mở tập tranh ra xem.”
Lão sư không
thay đổi quyết định của mình: “Lão dạy không nổi, xin mời cao nhân khác.”
Lão nói xong
liền muốn đi luôn, cha Ôn cùng đại ca thấy không thể cứu vãn được, mà Ôn Kỳ vẫn
không xuống lầu, bọn họ cũng không biết chuyện là thế nào, chỉ có thể lên lầu
tìm cậu, nhìn thấy tác phẩm của cậu.
Cả hai đều
trầm mặc: “…Này là cái gì?”
Ôn Kỳ nghiêm
túc nói: “Gọi là tự do chi phong, con nghĩ gió có màu xanh !”
Cha Ôn: “…”
Đại ca: “…”
Hai người cuối
cùng cũng biết lý do lão sư bỏ đi.
Cha Ôn ho
khan một tiếng, lấy tác phẩm trước đây của con trai nhỏ ra: “Tiểu Kỳ, con nhìn
này, đây không phải rất đẹp mắt sao? Vẽ như thế này nha.”
Ôn Kỳ: “Không,
con muốn dùng bức này.”
Đại ca nhìn
tên nhãi này chằm chằm, thấy em trai nhà mình như thế nào cũng không ngốc đến
trình độ này: “Tiểu Kỳ, có phải em không muốn thắng hay không?”
Ôn Kỳ nhìn
vào mắt đại ca, cười cợt: “ Nha, rõ như thế sao?”
Cha Ôn: “…”
Đại ca: “…”
Tối hôm đó,
nhà lớn Ôn gia oanh tạc một trận,
Tam thúc nhận
được điện thoại của lão sư, vừa vào cửa thì nghe thấy cháu trai nhỏ nhà mình muốn
thua, tối sầm mắt: “Cái gì ?!!”
Ôn Kỳ ngồi
trên ghế, nhìn một vòng người quanh mình, vô cùng hợp lý nói: “Con thấy nếu trước
đây con muốn đào hôn thì chắc con không yêu thích Hạ Lăng Hiên, con muốn nghe
theo con tim mình !”
“Cái rắm !” Ôn
gia gia cả giận, “Con còn không nhớ rõ y sao có thể biết mình không yêu y?”
“Đây chính
là trọng điểm,” Ôn Kỳ bình tĩnh giải thích, “Con nghĩ có thể trước đây con vì
muốn mọi người an tâm mới giả bộ thích y, kỳ thực chán ghét y muốn chết nếu
không thì con vì cái gì chỉ quên y?”
Ôn gia gia nổi
giận, vỗ bàn: “Nói bậy !”
Ôn Kỳ vô tội
chớp chớp mắt: “Việc gì cũng phải có bằng chứng, mọi người có bằng chứng chứng
minh con nói bậy sao? Con trước đây đã từng viết thư tình cho Hạ Lăng Hiên sao?”
Ôn gia gia
nhìn về phía cha Ôn.
Cha Ôn suy
nghĩ một chút, lắc đầu: “Hẳn là không có.”
Ôn Kỳ: “Con
từng bày tỏ với Hạ Lăng Hiên sao ?”
Cha Ôn lại lắc
đầu.
Ôn Kỳ: “Con
có hẹn ước với y ?”
Lần này
không cần cha Ôn, mọi người đồng loạt lắc đầu.
“Vậy sao mọi
người lại nghĩ con thích y?” Ôn Kỳ vô cùng đau đớn đứng lên, “ Tổ chức quả
nhiên không nói sai, làm người phải biết
hoài nghi mọi thứ, con nói cho mọi người biết con sẽ không làm cừu non ngu xuẩn
nữa !”
Tên nhãi này
vừa dứt lời liền đi về phòng ngủ.
Thư phòng
trong chốc lát tĩnh mịch, sau đó tam thúc yếu ớt hỏi: “Tổ chức nó vừa nói là
gì?”
Cha Ôn: “…”
Đại ca: “…”
Ôn gia gia: “…”
Mấy người Ôn
gia thương lượng đối sách, mãi đến khi Ôn Kỳ đi ngủ cũng không tìm cậu.
Ôn Kỳ đối với
việc này hài lòng cực kỳ, nằm trên giường lớn mềm mại của mình, rất nhanh đã ngủ.
Trong lúc giật
mình cậu tựa hồ nghe thấy tiếng mở cửa “răng rắc”, một giây sau , phản ứng bản
năng từ sâu trong linh hồn khiến cậu nhanh chóng thanh tỉnh. Ôn Kỳ đột nhiên mở
mắt, quét qua bóng đen, lập tức ngồi dậy.
Nhưng người
vừa đến còn nhanh hơn cậu, không chờ cậu xuống giường đã dùng sức đè cậu lại đồng
thời đem đèn ngủ bật lên. Ôn Kỳ bị ánh sáng đột ngột đến nheo mắt lại, nhanh
chóng nhìn người vừa đến. Người này bề ngoài suất khí, khí thế cường đại, đang
cười đến vô cùng ôn nhu, Trác Vượng Tài.
Trác tiên
sinh đưa ngón trỏ đè cánh môi cậu lại: “Đừng kêu to, nếu không tôi đối với em
không khách khí đâu nha.”
Ôn Kỳ cố gắng lui về phía sau, cảnh giác nhìn y: “Anh…anh là ai?”
Ôn Kỳ cố gắng lui về phía sau, cảnh giác nhìn y: “Anh…anh là ai?”
Cậu cảm thấy
may mắn, lúc trước vì sợ tên khốn này nửa đêm xông vào lúc đi ngủ liền đeo máy
biến thanh, hẳn là y sẽ không nhận ra. Bất quá, thủ vệ Ôn gia không kém, tên
này có thể vô thanh vô tức lẻn vào, thực lực thật mạnh !
Cậu còn đang
suy nghĩ, tên khốn nào đó đã duỗi móng vuốt về phía cổ cậu, chuẩn xác đem máy
biến thanh tháo xuống.
Ôn Kỳ: “…”
Trác tiên
sinh vô cùng tiêu sái ném máy biến thanh đi, cười rực rỡ: “Tới, bảo bối, em lặp
lại lời vừa nói nào.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét