Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

[LTNĐPĐH]Chương 1

Chương 1
Ôn Kỳ trên cổ tay trái quấn băng vải hành động bất tiện, trầm mặc dùng tay phải cầm muỗng ăn cháo.
Bởi vì mất máu quá nhiều mà trên mặt tái nhợt không chút huyết sắc.
Đầu mùa xuân, khí trời ấm áp, gió từ cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào làm chuông gió phát ra tiếng “leng keng” dễ nghe.
Phòng ngủ rất lớn, nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng vô cùng tinh mỹ xa hoa.
Đồ vật không nhiều lắm: một cái giưỡng cỡ lớn đủ cho năm, sáu người lăn lộn trên đó, một tủ quần áo, một bàn trang điểm, sofa cùng một chiếc bàn ăn, còn lại đều trống rỗng. Phòng rộng, đồ vật lại ít phối hợp cùng âm thanh đứt quãng của chuông gió trông có vẻ càng thêm vắng lặng.
Nam nhân cao lớn đứng bên bàn nhìn Ôn Kỳ uống cháo xong liền lạnh lùng nói: “ Cậu thành thật một chút, đừng có làm những việc không nên làm.”
Ôn Kỳ lau miệng, tiếp tục trầm mặc.
Nam nhân lại cảnh cáo: “ Cậu nếu tiếp tục nháo tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện tâm thần, xem cậu lại tìm chết như thế nào.”
Ôn Kỳ thân thể cứng ngắc, vẫn không mở miệng. Nam nhân đánh giá một chút, cho là cậu đã biết sợ, hừ lạnh một tiếng. Nếu như gã có thuật đọc tâm thì nhất định không cho là như vậy, Ôn Kỳ chỉ là dáng vẻ lười biếng, căn bản không đem lời gã nói đặt trong lòng.
Ôn Kỳ vứt khăn giấy lên bàn, mắt lướt qua chủy thủ, “sách” một tiếng trong lòng.
Đây là ngày đầu tiên khi cậu xuyên tới đây .
Hôm qua cậu còn đang ở trên máy bay chuẩn bị đi du lịch, nào ngờ máy bay đột nhiên rơi xuống, vừa tỉnh lại đã ở đây. Xuyên đến thân thể này cũng gọi là Ôn Kỳ, chỉ là nơi này không phải địa cầu.
Cậu biết ở địa cầu một chuyến máy bay sẽ không vượt quá 50 giờ.
Mà ở tinh cầu này, dùng phi hành khí tốc độ nhanh nhất bay không ngừng nghỉ nửa vòng mà không thể bay quanh tinh cầu. Vì sao lại bay nửa vòng tinh cầu? Đó là do ở nửa mặt sau là đại dương mênh mông có từ trường ngăn cách không cách nào thăm dò. Cho nên khi tiếp nhận kí ức của nguyên chủ đã biết đây là một tinh cầu khác không phải địa cầu.
Bất quá việc này không phải việc quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là tình huống của cậu hiện giờ không được tốt cho lắm.
Nguyên chủ là thiếu gia của đại gia tộc, lại có một vị hôn phu. Không sai, hôn phu, chính là nam nhân a. Vì vậy, liền đào hôn.
Đào hôn thì đào đi, thế nhưng lại xui xẻo gặp phải bọn buôn người, sau đó bị đưa vào phòng giải phẫu thay đổi khuôn mặt bị bán đến Tụ tinh quốc phía bắc đại lục. Mà người mua nguyên chủ chính là vị gia không thân thiện lúc nãy, Hoài Ân Đặc.
Tụ Tinh là một tiểu quốc.
Nơi này trùng hôn không có tội, có thể đa phu đa thê.
Mấy ngày gần đây, Hoắc gia, một gia tộc lớn ở Tụ Tinh để cho gia chủ mới kế nhiệm mở rộng hậu cung, vô số người muốn leo lên giường gia chủ Hoắc gia đều điên cuồng.
Hoài Ân Đặc cũng có chủ ý này.
Bất đồng là lúc hắn nghe nói gia chủ Hoắc gia bệnh nặng thì đã có tính toán, cùng một thiếu niên xinh đẹp hợp tác. Hai người cùng nhau học lễ nghi quý tộc, còn làm một loạt các loại chứng minh, chính là nghi lễ của quý tộc cổ xưa.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính, lúc hai người báo danh xong, qua cửa ải gặp mặt của Hoắc gia thì thiếu niên hợp tác với hắn đã ngẻo rồi. Hoài Ân Đặc như bị dội một chậu nước lạnh, lúc tuyệt vọng thì gặp được nguyên chủ, nghe bọn buôn người nói đây là “một quý tộc chán đời”  liền mua luôn.
Để biểu hiện thành ý, Hoài Ân Đặc nói rõ tình huống trước mắt với nguyên chủ, kêu cậu phối hợp như vậy hai người sau này mới sống tốt. Nguyên chủ từ chối ngay lập tức, muốn Hoài Ân Đặc đưa mình về nhà.
Hoài Ân Đặc nói: “ Cậu biết ở đây Hoắc gia quyền thế ra sao? Bọn họ đã thấy chúng ta, nếu tôi đem cậu chạy trốn chính là muốn tìm chết.” Hắn lại mở máy thông tin ra, cười nhạt: “ Còn nói là Ôn thiếu gia, cậu xem cậu giống hắn chỗ nào.”
Nguyên chủ lập tức giải thích: “ Đó là do họ sửa mặt của tôi.”
Hoài Ân Đặc không hề bị lung lay: “Có chuyện gì chờ gặp mặt người Hoắc gia nói sau.”
Nguyên chủ cùng Hoài Ân Đặc bị đưa vào một căn phòng, thanh âm đột ngột vang lên kêu bọn họ tự giới thiệu, sau đó biểu diễn tài nghệ. Nguyên chủ lập tức kêu to, nói mình là thiếu gia Ôn gia, bị bán tới đây, hi vọng bọn họ có thể giúp đỡ.
Người bên màn ảnh lạnh nhạt nói: “Tiết mục này tôi rất thích, thông qua.”
Nguyên chủ:”…”
Hoài Ân Đặc nghĩ mọi chuyện đã hỏng: “…”
Chuyện tiếp theo căn bản không theo ý nguyên chủ, bởi vì chính miệng gia chủ Hoắc gia Hoắc Hạo cường nói, hắn coi trọng nguyên chủ. Hoài Ân Đặc chịu đựng đến khi tùy tùng rời đi liền quăng quyển sổ khám bệnh trên đó viết tên nguyên chủ, hiển nhiên đã chuẩn bị tốt.
Nguyên chủ khiếp sợ.
Hoài Ân Đặc lạnh lùng nói: “Lại nháo tôi liền đem cái này giao cho bọn họ, trực tiếp tống cậu vào viện tâm thần.”
Nguyên chủ sắc mặt trắng bệch.
Hoài Ân Đặc nói: “ Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu có là thiếu gia Ôn gia cũng vô dụng, từ nay đến nhà cậu dùng phi hành khí cũng phải mất nửa tháng, dựa vào thế lực của Hoắc gia cậu căn bản trốn không thoát.”
Không tiền, không quyền, không thế, không thể chứng minh thân phận, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Nguyên chủ hoặc là ngoan ngoãn làm Hoắc phu nhân, chết hoặc là bị đưa vào viện tâm thần, một thiếu gia được nuông chiều từ bé làm sao trốn thoát.
Nguyên chủ tự sát sau khi biết Hoắc Hạo Cường muốn ngủ cùng cậu.
Nhưng thân thể này chết không nổi, bây giờ Ôn Kỳ đành phải gánh cái của nợ này.
Cậu nâng tay trái lên, cử động một chút, vẫn còn hơi đau.
“Chớ lộn xộn, thành thật nghỉ ngơi.” Hoài Ân Đặc định kêu người hầu vào thu dọn thì có người chạy vào: “Cửu phu nhân, mấy người đại phu nhân tới..”
Lời còn chưa dứt đã nghe tiếng hừ lạnh truyền đến, Ôn Kỳ ngẩng đầu, thiếu chút nữa bị chói mù mắt.
Ngoại trừ người làm, người tới tổng cộng là năm người, nam nữ đều có, bảo thạch lòe lòe tỏa sáng, cằm nâng cao lỗ mũi hỉnh lên trời như khổng tước.
Người hừ lạnh là đại phu nhân, nàng đứng trước mặt Ôn Kỳ từ trên cao nhìn xuống: “Tiểu cửu, nghe nói cậu cắt cổ tay?”
Hoài Ân Đặc giành nói trước: “Không, thiếu gia chỉ là không cẩn thận bị thương nhẹ thôi.”
“ Tôi hỏi cậu sao?” Đại phu nhân từ đầu không đến cuối không nhìn gã, nhìn chằm chằm Ôn Kỳ, trong con mắt xinh đẹp tràn đầy khó chịu, “Tôi mặc kệ là vì sao, cậu có thể gả vào Hoắc gia, được lão gia coi trọng là phúc của cậu…”
Ôn Kỳ ngắt lời nàng: “ Cô cho là tôi hiếm lạ sao?”
Tiểu tử này thật không biết điều! Ánh mắt Hoài Ân Đặc đầy phẫn nộ.
Đại phu nhân thanh âm càng lạnh: “ Cậu nói sao?”
“Tôi nói đừng làm phiền tôi, đều cút cả đi.” Ôn Kỳ rít gào với bọn bọ.
Điều này đều ngoài dự kiến của mọi người.
Mấy vị phu nhân hoảng hốt lui về sau, Hoài Ân Đặc muốn đem người kéo về đã thấy đại phu nhân hung hăng đẩy Ôn Kỳ một cái làm cậu vấp chân ngã về phía sau.
Ôn Kỳ quan sát góc độ tốt, khi ngã để khuỷu tay cùng đầu rơi song song, khuỷu tay dùng sức va xuống đất phát ra tiếng “rầm” vang dội, sau đó hơi nâng đầu lên. Hôn mê bất tỉnh.
Động tác của cậu quá nhanh, trong mắt người khác chính là đầu cậu va xuống đất, thậm chí va mạnh đến nỗi bị bật lên sau đó ngất đi. Đại phu nhân vừa mới đắc ý bị sự cố này làm cho trố mắt sau hai giây mới trấn tĩnh lại: “Nhanh, nhanh kêu bác sĩ.”
Cô nói với Hoài Ân Đặc: “ Cậu ta bị sao vậy?”
Hoài Ân Đặc đánh giá Ôn Kỳ một chút, nghĩ là cậu bị ép phát điên, đè nén lửa giận giải thích: “Thiếu gia hôm qua bị kinh sợ, tâm thần bất định.”
Đại phu nhân hữu khí vô lực: “Trước để cậu ấy dưỡng bệnh, chúng ta đi.”
Một đám người đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, như gió cuốn lá thu bay. Phòng ngủ yên tĩnh trở lại, Hoài Ân Đặc ôm Ôn Kỳ lên giường, đè nén cảm xúc táo bạo trong lòng để bác sĩ khám cho cậu.
Ôn Kỳ là giả vờ, ngủ thẳng một giấc đến trưa mới tỉnh. Hoài Ân Đặc vẫn như cũ bảo vệ cậu theo bản năng muốn dỗ dành vài câu, nhưng lại sợ cậu bị kích thích đành cứng mặt. Ôn Kỳ nhìn gã, nghi hoặc nói: “ Anh là ai?”
Hoài Ân Đặc sửng sốt: “…Cái gì?”
Ôn Kỳ chống cằm, cau mày đăm chiêu.
Hoài Ân Đặc nhanh chóng gọi bác sĩ đến, nhận được đáp an: Mất trí nhớ!!!
Nghe thế trong lòng gã liền nhẹ nhõm, chuyện này đối với gã chính là không thể tốt hơn được nữa. Chậm rãi nói với Ôn Kỳ: “Thiếu gia đừng nghĩ nhiều nếu không lại đau đầu, qua mấy ngày sẽ nhớ lại a.”
Ôn Kỳ: “Anh gọi tôi là thiếu gia?”
Hoài Ân Đặc nói: “Ân, cậu là thiếu gia gia tộc Nedir, mới gả vào Hoắc gia mấy ngày. Gia tộc Nedir là gia tộc cổ xưa…”
Gã ôn hòa nói, vô cùng kiên trì, thái độ cùng lúc trước khác nhau một trời một vực. Ôn Kỳ dựa vào đầu giường nghe gã nói xong mới gật gật đầu: “ Nói như vậy tôi là vì gia tộc mới tới.”
Hoài Ân Đặc gật đầu: “Đúng vậy, thiếu gia, gia tộc Nedir đều dựa cả vào ngài.”
Ôn Kỳ nhẹ nhàng cười: “Tôi đã biết.”
Hoài Ân Đặc rất vui mừng: “ Sắp đến trưa, thiếu gia có muốn ăn một chút gì không?”
Ôn Kỳ thấy gã rời đi, liền xuống giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu đem bản thân làm “mất trí nhớ” để tránh người hoài nghi tính cách thay đổi sau này khác với nguyên chủ, thuận tiện hòa hoãn quan hệ với Hoài Ân Đặc mà thôi.
Ôn Kỳ nheo mắt, dần hồi tưởng lại đoạn kí ức thời gian gần đây của nguyên chủ, sau cảm thấy không có chuyện trùng hợp như vậy, khả năng lớn nhất là sau khi nguyên chủ rời nhà có người liền nhân cơ hội không muốn cậu trở lại.
Thật có ý tứ a.
Nếu có người không muốn nguyên chủ quay về, cậu nhất định phải trở lại xem xem. Đời trước sống ở nơi tối tăm nhất hơn hai mươi năm, hoàn cảnh khó khăn có thể bức chết nguyên chủ, nhưng cậu không yếu ớt như vậy.
Ôn Kỳ nghe tiếng mở cửa, chậm rãi di chuyển đến bàn ăn, nhìn Hoài Ân Đặc đem đồ ăn lần lượt đặt xuống bàn, nói: “Anh nói một chút chuyện của Hoắc gia tôi mới có thể biết được tình huống.”
Hoài Ân Đặc nói: “Gia chủ Hoắc gia Hoắc Hạo Cường, 22 tuổi, ba tháng trước bắt đầu thừa kế gia ngiệp…”
“Cửu phu nhân” nói được một nửa đã bị người hầu ngắt quãng, “Gia chủ tới rồi.”
Ôn Kỳ nhíu mày, ân, “lão công” của cậu tới rồi a.
Lúc trước nguyên chủ cùng Hoắc Hạo Cường chỉ nhìn nha qua màn hình, cậu còn chưa biết vị gia này tròn méo ra sao.
Chỉ thấy mấy tên hộ vệ áo đen đi trước, nhanh chóng đứng thành hai hàng, thái độ nghiêm túc ẩn ẩn sát khí làm không khí trong phòng cũng thay đổi. Ôn Kỳ cầm cốc uống nước, định thanh cổ họng chuẩn bị chiến đấu lại thấy một thiếu niên mặt búp bê đi vào.
Thiếu niên cao khoảng 1m6, thân mặc hoa phục, bảo thạch so với mấy vị phu nhân kia còn sáng lấp lánh hơn, trên tai là hình xăm tước linh, mặt vô cảm bước vào. Ôn Kỳ đang nghĩ có phải là vị thiếu gia nào của Hoắc gia không đã thấy Hoài Ân Đặc cung kính nói với thiếu niên: “Gia chủ.’
Ôn Kỳ vừa uống một ngụm nước, nghe vậy liền ho sặc sụa: “Khục khục khục..”
Hoắc Hạo Cường: “…”
Hoài Ân Đặc: “…”
Cận vệ: “…”
Tiểu kịch trường:
Ôn Kỳ thấy một bé trai mặt búp bê đi vào, bị manh một trận, ôm vào lòng xoa xoa nắn nắn, hỏi: Em trai, ba ba em đâu?
Bé trai: Ba ba? Đã chết.
Ôn Kỳ kinh hoảng: Vậy anh đây không phải mới lấy về đã làm quả phu sao?
Bé trai: Anh muốn nói ai?
Ôn Kỳ: Hoắc Hạo Cường a, lão công của anh đó.
Bé trai khốc khốc trả lời: Tôi chính là Hoắc Hạo Cường.
Ôn Kỳ: Σ( ° △ °|||)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét