Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017

[XV]Chương 2

Nghĩ đến đây Phong Diễn nhẹ giọng cảm thán, trên môi một mạt trào phúng.
Quả nhiên, cái gọi là trung thành không hề tồn tại, chỉ cần có lợi ích là có thể phản bội bất cứ lúc nào. Những thứ này vô luận ở thế giới nào cũng như nhau, cho dù là hiện đại hay tương lai.
Đời trước, hắn xuất thân đồ cổ thế gia, làm đồ giả vô cùng tinh vi. Chỉ cần vào tay hắn, ngay cả chuyên gia cũng không thể nhận ra.
Hắn là hậu bối được gia tộc coi trọng nhất, tranh chữ, đồ cổ trong tay đều là vô giá.
Nói đơn giản chính là cây rụng tiền vô giá.
Hắn cho rằng bằng vào năng lực của mình, gia tộc sẽ không ruồng bỏ hắn. Lại quên mất rằng, chỉ cần có lợi ích lớn hơn hắn cũng sẽ bị vứt bỏ.
Đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma.
Không chết trong tay người ngoài lại bị chính người nhà mình tính kế.
Một đám trong gia tộc lấy giả tráo thật thanh đồng khí.
Một người thần bí mua.
Thời điểm nhận được đơn hàng, liền nghi ngờ, theo quy định hắn đặt ra, một năm chỉ làm tối đa hai món đồ giả.
Thế nhưng lúc này trên đơn hàng lại ghi hai mươi ba kiện thanh đồng khí.
Vốn dĩ Phong Diễn không muốn nhận, thế nhưng bác cả đã kí hợp đồng, lại thêm bài thân tình, cuối cùng khóc lóc cầu xin trước mặt tổ phụ. Cuối cùng hắn cũng đáp ứng.
Thời điêm xuất hàng cũng nói rõ, tất cả thanh đồng khí này đều là đồ giả.
Phỏng chế đồ cổ là sở thích của hắn, hắn có thể dùng để kiếm tiền nhưng sẽ không lừa người.
Ai ngờ, một tháng sau, đống đồ giả đó lại xuất hiện ở bảo tàng quốc gia.
Phong Diễn vừa sợ vừa giận. Sau đó…
Không có sau đó!!!
Vì giữ bí mật, để hai mươi ba kiện thanh đồng khí đó trở thành quốc bảo. Hắn phải chết.
Sau đó liền xuyên đến đây.
Trong mắt hắn, bác cả ngu xuẩn làm như mèo mửa.
Nhưng chính sự ngu xuẩn này hại chết hắn.
Cũng không biết tổ phụ có biết chân tướng hay không.
Phong Diễn có chút tự giễu, thì ra giá trị bản thân chỉ ít như vậy. Làm vật hi sinh cho gia tộc.
Hắn đối với đời trước không có bao nhiêu lưu luyến. Ba tuổi , ba ba gặp tai nạn máy bay. Năm tuổi, mẫu thân tái giá ra nước ngoài sinh sống. Từ nhỏ do một tay tổ phụ nuôi lớn. Vì tài năng này nên bị huynh đệ tỷ muội cô lập, gây khó dễ khắp nơi. Vì vậy hắn từ nhỏ đến lớn không có bằng hữu, không có bạn chơi, càng không có ai cùng hắn nói chuyện. Chỉ cần có người nói cùng hắn vài câu liền bị bọn họ gây khó dễ, sau đó hắn cũng hình thành thói quen độc lập.
Trong mắt người ngoài chỉ thấy hắn số tốt, từ nhỏ đẫ theo bên người tổ phụ, lại quên mất hắn chỉ là một đứa nhỏ không cha không mẹ.
Làm một cô nhi cha không đau mẹ không thương, có thể tưởng tượng được sinh hoạt của hắn khó khăn như thế nào trong một gia tộc lớn. Tổ phụ tuy rằng đau hắn, nhưng lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, cũng không vì hắn mà khó dễ mấy huynh đệ tỷ muội kia. Hơn nữa, lão nhân gia bận rộn, nào có thời gian quan tâm hắn.
Đến khi mười lăm tuổi, thiên phú của hắn bị người khác phát hiện mới được người tổ phụ này coi trọng.
Chỉ tiếc, cho dù coi trọng, hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ không có người chống lưng. Nếu không sao có dễ dàng bị bác cả tính kế như vậy.
Phong Diễn sắc mặt trầm xuống, hai mắt lạnh nhạt.
Tổ phụ ủng hộ, gia tộc coi trọng, có địa vị cao trong giới đồ cổ làm hắn quên mất bản thân chỉ là một đứa nhỏ không cha không mẹ, cho dù có chết cũng không có ai thương tâm.
Nói trắng ra, chính là thân cô thế cô, một thân tài năng lại không biết sinh mệnh quý giá tự bảo vệ mình.
Sau chuyện này nhận được giáo huấn khắc sâu cả đời đổi bằng mạng của mình. Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân chỉ chú ý học thuật, không thích tranh quyền đoạt lợi. Trong tay không có thế lực, mất đi sự bảo hộ của gia tộc, hắn giống như con kiến tùy người giẫm đạp.
Cho tới bây giờ, nếu không hiểu tính toán của bác cả thì hắn chết cũng đáng.
Phong gia có hai mươi ba kiện thanh đồng khí, danh vọng tăng cao, trừ bỏ hắn cũng không phải chuyện gì to tát. Bác cả hẳn đã tính toán kỹ lưỡng rồi mới làm, giữa cháu trai đã chết cùng con trai đang sống sờ sờ trước mắt, lão nhân gia cho dù tức giận cũng sẽ không làm khó bác cả.
Phong Diễn cười lạnh, bác cả quả nhiên tính toán tỉ mỉ.
Chẳng qua hắn khi phỏng chế luôn dự phòng, bởi vì có hoài nghi nên để lại trên mấy món đồ phòng chế đó một chuỗi ký tự.
Hắn thực mong đợi, chuyện này khi bị người phát hiện ra nhất định rất phấn khích. Kết cục của bác cả như thế nào, hắn đã có thể hình dung được. Lừa gạt quốc gia không phải chuyện nhỏ, cho dù tổ phụ ra mặt cũng không thể cứu được. Phong gia bị đẩy ngã từ đỉnh cao, bác cả cũng sẽ bị người người căm ghét, phỉ nhổ.
Biết trước kết cục tương lai của bọn họ, Phong Diễn liền an tâm.
Chuyện kiếp trước như mây bay, cuối cùng thành một tiếng thở dài.
Phong Diễn âm thầm thở hắt ra, chuyện cũ đã qua, đời trước tổ phụ có ơn dưỡng dục, thù bác cả tính kế hắn cũng đã báo xong, cũng không có tiếc nuối gì…
Lại nói, hắn đúng thật là không có duyên có cha có mẹ. Đời trước, cha mất sớm, mẫu thân đi bước nữa, đời này có phụ có mẫu cũng như không, còn không bằng cô nhi.
Ít ra, cô nhi còn không phải đối mặt với việc bị mẹ kế tính kế.
“ Tích tích tích…”
Âm thanh máy móc vang lên, Phong Diễn hoảng sợ cúi đầu nhìn máy thông tinh trên cổ tay hiện lên hai chữ Tần Nam.
Lật lại ký ức của nguyên chủ, ấn vào một cái nút.
Một thiếu niên tóc hồng xuất hiện, rống lên với hắn: “ Uy, tiểu Diễn Diễn, mấy ngày nay cậu chạy đi đâu, như thế nào không liên hệ được a, Erwin cũng nói không cần đến tìm cậu. Đến cuối cùng có đi hay không?”
Phong Diễn ngẩn ra, lúc này mới nhớ nguyên chủ cùng người này đã hẹn nhau, cuối tuần cùng nhau đến chợ giao dịch Tales.
Sao Phù Ánh là một hành tinh cấp ba, diện tích lớn gấp đôi địa cầu. Tales là chủ thành của hành tinh này, đồng thời cũng là một tuyến đường giao nhau, không ít lính đánh thuê đến đây bổ sung hàng hóa hay bán ra một số vật phẩm họ có. Nguyên chủ tuy rằng tham gia khảo thí học viện đế đô, ghi danh khoa khảo cổ học rất ít được người chú ý. Đến chợ giao dịch Tales cũng là để thử vận may xem có thể mua được cái gì tốt không.
Thường thì đây là một chuyện không có khả năng.
Nếu thực sự có đồ cổ cũng không đến lượt hắn a.
Phong Diễn đang lo không có biện pháp tìn hiểu về thế giới này, Tần Nam lúc này như đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi. Hắn vội vàng gật đầu: “ Đương nhiên là đi rồi, cuối tuần cậu đến thì gọi tôi.”
Tần Nam có chút chần chừ: “ Sắc mặt của cậu nhìn không tốt lắm. Thân thể không thoải mái sao? Hay là đợi đến lần sau rồi đi?”
Phong Diễn sắc mặt lạnh băng, đáy mắt lướt qua một tia ngoan lệ: “Tôi tiêm thuốc kích thích tố.”
Tần Nam hai mắt trừng lớn, sau đó hai má hiện lên vệt đỏ ửng, lắp bắp ngượng ngùng nói: “ Cậu… cậu thông suốt rồi a?”
Phong Diễn tức giận trừng mắt nhìn hắn: “ Tôi là ở nhà bị người ta tiêm thuốc.”
“ Cái gì? Cậu không muốn sống nữa sao, vì sao không đến bệnh viện. Erwin… không đúng..” Tần Nam nhanh chóng khôi phục lại, khiếp sợ nói: “ Hôm trước tôi còn liên hệ với hắn, Erwin nói không cần đến tìm cậu a.”
Phong Diễn vẻ mặt lãnh đạm: “ Hắn đương nhiên nói như vậy. Chính hắn cùng cha hắn tiêm thuốc cho tôi”
Tần Nam tức giận giơ thẳng chân: “ Tôi biết mà, tên kia không phải thứ tốt gì, mệt cho cậu tin tưởng hắn như vậy. Tức chết tôi, cái đồ mọt sách nhà cậu.”
Phong Diễn cong cong khóe miệng, sự tình đã như vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ trở thành đồ vô dụng, chỉ là vô cùng hiếu kì, hệ khảo cổ ở nơi này là có bộ dáng gì.Lại nói đây còn là nghề cũ của hắn.
“Cậu chờ một chút, tối tới tìm cậu liền a.”
“Đừng..” Phong Diễn vội vàng ngăn cản cậu: “ Cậu trước đừng tới, bọn họ còn chưa biết tôi đã tỉnh.”
Tần Nam mặt bình tĩnh, hỏi: “ Cậu có tính toán gì không?”
Phong Diễn cong khóe môi, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh lóe lên ý cười xấu xa: “ Không có gì, chỉ là gậy ông đập lưng ông thôi.”
“Cái gì, cái gì a, cậu nói chậm một chút, cái gì mà gậy ông , tôi nghe không hiểu.” Tần Nam có chút mơ hồ, nhìn chằm chằm Phong Diễn, tim đập thình thịch. Cậu đột nhiên cảm thấy tiểu Diễn Diễn trở nên ngày càng câu nhân, chẳng lẽ đây là tác dụng của việc dột nhiên tiêm thuốc kích tố?
Phong Diễn nhẹ nhàng cười, tâm tình tốt lên liền giải thích cho Tần Nam: “ Là gậy ông đập lưng ông, ý là đối với người xấu thì nên lợi dụng người xấu trừng trị bọ họ.”
“ Được rồi, đừng nói với tôi cổ ngữ, sinh viên hệ khảo cổ các cậu đều là như vậy sao? Thật phiền a!”
Phong Diễn chậm rãi nở nụ cười, đối người bạn hi hữu mới có được này của nguyên chủ, hắn nhất định sẽ trân trọng.
Đời trước thân cô thế cô, đời này Phong Diễn quyết định, nhất định phải có thế lực của riêng mình. Tần Nam là một sự lựa chọn không tệ.
Tắt máy thông tin, sắc trời đã tối mịt.
Phong Diễn nhàm chán nằm trên giường, trong lòng bắt đầu tính toán, thù của nguyên chủ phải trả như thế nào mới giải được hận.
Trong trí nhớ, nguyên chủ tuy không được coi trọng, nên chuyện tiền bạc Phong gia chưa từng bạc đãi hắn. Hơn nữa lúc ba ba cùng phụ thân ly hôn, cũng để lại cho hắn không ít sản nghiệp.
Đáng tiếc, sản nghiệp năm đó đều bị Luis quản lý, lý do là nguyên chủ còn nhỏ, cần một người thay mặt. Luis là phụ thân phái tới, đương nhiên cũng do lão tiếp nhận toàn bộ.
Phong Diễn bĩu môi, thuận tay mở máy tính, vừa nhìn liền tức giận.
Hắn thấy nguyên chủ quả nhiên là một tên ngốc.
Nguyên chủ là phế sài thể năng, không cần mua cơ giáp, tiền nhiều như vậy không cánh mà bay, hắn thế nhưng không chút hoài nghi, qur thực khiến người ta không biết phải nói gì a.
Phong Diễn tức giận đến đau cả ruột, kỳ thật, chỉ cần ngẫm lại một chút, việc cha con Luis phản bội không phải không thể định trước.
Cha con Luis chính là vì thế mới phản bội, bọn họ thân là hạ nhân của Phong gia, lại đi theo một chủ nhân vô dụng bị đày đến hành tinh cấp ba. Luis sao có thể cam tâm, tại hành tinh cấp ba này, nếu có ý phấn đấu, cả đời đều muốn rời khởi nơi này.
Nguyên chủ tham gia khảo thí tại học viện đế đô, cha con bọn họ phải làm sao? Vì vậy khi tam phu nhân đưa cành oliu, không chỉ an bài việc học cho Erwin, còn cho dịch gene cao cấp, đây là cám dỗ không thể cưỡng lại được. Thế nên bọn họ không do dự liền phản bội hắn.
Thế nhưng bọn họ không nghĩ đến, nguyên chủ tuy ở sao Phù Ánh, hộ tịch lại ở đế đô. Chỉ bằng phần tình cảm của nguyên chủ cùng cha con hai người, rời đi sẽ không đưa bọn họ theo sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét