Chương 10
Ôn Kỳ cũng không biết vị huấn luyện viên này có biết số lượng người mới chính xác hay không.
Để phòng ngừa vạn nhất tên nhãi này tối hôm qua đã làm quen với mấy người, sáng nay lại tiếp tục bồi dưỡng tình cảm, cùng bọn họ đứng chung một đội. Co dù huấn luyện viên có phát hiện lòi ra thêm một tên nhãi, mấy bạn nhỏ này cũng sẽ làm chứng cho cậu, chứng minh cậu là người mới, chỉ đơn thuần hỏi huấn luyện viên sẽ cho là mình nhớ nhầm.
Sau đó Ôn Kỳ cảm thấy mình lo xa rồi.
Trải qua một đêm bị tàn phá về cả tinh thần lẫn thể xác, vị đại ca này hoàn toàn không dư thừa tinh lực, chỉ lãnh khóc phun ra bốn chữ: “Quẹo trái, chạy bộ.”
Ôn Kỳ lập tức cao giọng: “Báo cáo!”
Huấn luyện viên nhìn về phía cậu: “Nói.” Đây là thời cơ tốt, cơ hội duy nhất a.
Vị đại ca này lần này không phát hiện không có nghĩa lần sau không để ý, Ôn Kỳ nắm bắt cơ hôi này, ra khỏi hàng nói: “Báo cáo huấn luyện viên, tôi nghe nói ở công ty lính đánh thuê đánh thắng huấn luyện viên có thể tốt nghiệp làm nhiệm vụ luôn.”
Huấn luyện viên vô cùng cứng rắn, không hề bị lay động: “Đó là công ty khác, ở đây không có quy định như vậy.”
Ôn Kỳ khích tướng: “Huấn luyện viên, chẳng lẽ anh không dám?”
Huấn luyện viên nheo mắt đầy nguy hiểm.
Mấy bé người mới bắt đầu ồn ào chỉ lo thiên hạ không loạn, nói là nam nhân thì đừng nói không được a.
Ôn Kỳ tiếp tục không sợ chết, đánh giá vị đại ca này từ trên xuống dưới: “Hay là huấn luyện viên đã lớn tuổi, tối hôm qua ngủ không ngon nên không được sao?”
“Ha ha ha!” Mấy bé tay mơ không nhịn được cười, “Huấn luyện viên thực sự không được sao?”
“Thì ra là không được a, đều là đàn ông cả, bọn em sẽ không cười nhạo đâu!”
“Mau đánh một trận a, ai biết anh có đủ tư cách làm huấn luyện viên của tui này không ?”
“Sẽ không bị trận hỏa hoạn hôm qua dọa sợ cho không lên được chứ?”
Đại ca huấn luyện viên mặt xanh mét, quát: “Câm miệng!”
Các bạn nhỏ bình tĩnh một chút, sau đó tập thể làm ra hành động vô cùng khiêu khích, ngoắc tay với huấn luyện viên: “Go! Go! Go !”
Ôn Kỳ không nhúc nhích, hoài nghi hỏi: “Huấn luyện viên sẽ nói lời giữ lời chứ? Tôi đánh thắng anh sẽ để cho tôi tốt nghiệp sao? Đừng làm mất thời gian của tôi, nha!”
Đại ca huấn luyện viên nghiến răng: “Giữ lời.”
Con mẹ tối hôm qua một bụng lửa giận chưa đượ phát ra, tên nhãi không biết trời cao đất dày này đã đên tìm chết thì thật đúng lúc: “Lại đây, đừng lãng phí thời gian của ông.”
Ôn Kỳ không tiếng động xông lên.
Cậu biết nếu đợi đến lúc tên khốn vô sỉ kia trở về, bị phát hiện, làm không tốt sẽ chết liền liều mạng mà đánh tới. Mà vị huấn luyện viên này tốc độ cùng sức lực đều ở phạm vi bình thường, không giống Trác Phát Tài biến thái kia, hơn nữa cũng kiêng kị tên nhãi này là người mới nên chỉ dùng mấy phần lực liền bị thiệt thòi.
Ôn Kỳ cũng không dừng lại, thừa thắng xông lên, giữa tiếng cổ vũ của mấy bạn nhỏ người mới đem người đánh bại.
Cùng lúc Trác tiên sinh đến chỗ của nhóm cao tầng.
Y vốn muốn dùng phi hành khí trở về công ty nhưng lại nhớ đến thiếu niên kia, liền liên hệ với cấp dưới muốn biết tình hình tên nhãi kia, đầu bên kia trầm mặc.
Y hỏi: “Làm sao?”
Mấy bạn nhỏ nhóm cao tầng nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dười, chỉ không nhìn Trác tiên sinh đang cười vô cùng ôn nhu kia.
Trác tiên sinh nhìn bọn họ một lát, sau đó cười càng thêm rực rỡ: “Mấy người đang ở đâu?”
Các bạn nhỏ run rẩy, hỗn độn trong gió, yếu ớt nói: “…Đang ở bên ngoài.”
Trác tiên sinh ôn nhu hỏi: “Cậu ta đâu?”
Các bạn nhỏ yên lặng cúi đầu.
Trác tiên sinh biết đáp án, để tài xế dừng xe phía trên công ty, nghe mấy người run rẩy giải thích tình hình một lần, cười ra tiếng.
Nhóm cao tầng: “…”
Mẹ nó thật dọa người, boss cư nhiên cười thành tiếng, sẽ chết người đó có được không a, tụi tui cùng các bạn nhỏ đều bị dọa hết hồn có được hay không?
Trác tiên sinh lại dịu dàng mở miệng: “Ý của các anh là, cậu ta tỉnh lại chưa đến một tiếng, sau đó dưới mí mắt của các anh ,bỏ đi, ân?”
Mấy đứa nhỏ nhóm cao tầng đau khổ gật đầu, có lẽ do hôm qua chịu kích thích quá lớn, cuối cùng cũng bộc phát.
“Bà chủ cắt nguồn điện tòa nhà, khắp nơi đều tối đen như mực !”
“Không chỉ có thế, bà chủ còn vào phòng giám sát đem thiết bị hủy sạch sẽ !”
“Lúc đó khắp nơi đều có người, ngoài cửa canh gác, dưới lầu, phòng bên cạnh, bọn tôi đều đã kiểm tra tất cả các phòng một lần, ngay cả trần nhà cùng lỗ thông gió đều bò lên lục xoát một lần đều không thấy, không biết bà chủ chạy đi như thế nào a!”
“Chúng tôi đã phân đội chia nhau ra tìm từ nửa đêm đến giờ, ngay cả chó nghiệp vụ cũng dùng, đều không thấy a boss !”
Các bạn nhỏ đều vô cùng bi phẫn, tất cả đều cảm thấy bà chủ là phi nhân loại, sau đó dùng ánh mắt tha thiết nhìn boss nhà mình, như đang tố cáo: Boss, ngài xem ngài tìm đến nữ nhân như thế nào a, có thể đổi hàng khác hay không, rất hung tàn có biết không hả?
Trác tiên sinh không nhìn đến ánh mắt sáng long lanh của thủ hạ, trong đầu tính toán phạm vi của công ty, đột nhiên nhớ tới một việc: “Lúc trước có nhắc tới nhân thủ không đủ tuyển thêm một đám người mới, phải không?”
Nhóm cao tầng không hiểu sao boss lại đổi đề tài: “ Tuyển rồi a, hôm qua vừa tới! “
Trác tiên sinh nói: “Hôm qua sao?”
“Ân !”
Trác tiên sinh xoay người đi: “Trở về, cậu ta còn ở trong công ty.”
Các bạn nhỏ nhóm cao tầng có chút không hiểu: “Cái gì ?”
Trác tiên sinh không quay đầu lại mà đi vào phi hành khí: “Tôi chưa nói cậu ta là nữ.”
Phi hành khí đột nhiên bay lên mang theo cuồng phong, thổi nhóm cao tầng thành đầu tổ chim.
Mấy người ngơ ngác nhìn boss đi xa, nhớ tới mỹ nhân cao quý lãnh diễm hôm qua, tập thể ngổn ngang trong gió: TMD, boss vừa nói gì?
Nhưng hiện tại nói những cái này đều vô dụng.
Lấy lại tinh thần, giấu đi tia kinh sợ trong lòng chạy về công ty, ai ngờ vừa chạy tới công ty boss đã lên phi hành khí đi mất khiến tập thể mơ hồ , bên cạnh là huấn luyện viên mặt mũi bầm dập. Vị đại ca này nói cho bọn họ biết bà chủ đi làm nhiệm vụ, bởi vì công ty cách nội thành quá xa, bà chủ đi phi hành khí a, vì vậy boss mới tức tốc đuổi theo.
Nhóm cao tầng cũng không dám trì hoãn, vội vàng leo lên phi hành khí.
Làm nhiệm vụ là ở một địa phương nhỏ, Trác tiên sinh cuối cùng dừng lại ở một cửa hàng nhỏ.
Y mở phi hành khí của công ty, thấy tài xế bị đánh bất tỉnh nhân sự, mang theo máy thông tin rời đi, chỉ để lại một tờ giấy: Nói với Trác Vượng Tài, rửa sạch mông chờ gia lột da đi!
Nhóm cao tầng cũng vừa đuổi tới nơi đi tới cạnh boss nhà mình.
Trác tiên sinh nói: “Cậu ta chưa đi được bao xa, gọi người lại đây tìm. Thân cao 1m75, tìm cả nam lẫn nữ, cố gắng sờ mặt xem có hóa trang hay không,” Y dừng lại một chút, “Đặc biệt là những người không đeo máy thông tin.”
Nhóm cao tầng nghe lệnh, mau chóng đi gọi người.
Sau khi truyền đat mệnh lệnh xong, thấy boss nhà mình cầm tờ giấy, trầm mặc nhìn dòng chữ kia một lát, hỏi: “Tên là mấy người nói cho cậu ta?”
“Không không không,” nhóm cao tầng lập tức phủ nhận, “Là cậu ta muốn sửa thành Vượng Tài.”
Trác tiên sinh tiếp tục nhìn chằm chằm mảnh giấy kia, ý cười nơi đáy mắt ngày càng đậm, sau đó thấp giọng cười.
Nhóm cao tầng sợ ngây người, không dám thở mạnh, đứng im như tượng.
Một lát sau một bạn nhỏ đột nhiên tỉnh táo, mặt viết “con mẹ nó lão tử không muốn sống nữa.” Sau đó mấy người còn lại cũng giật giật mắt, nhớ đến lới vàng của boss: “Các anh nếu để cậu ta chạy mất, tôi nhất định sẽ đem toàn bộ “nhiệt tình” phát tiết trên các anh.”
Mẹ nó !!!!!
Bọn họ cẩn thận quan sát nét mặt boss, đoán xem boss có nhớ hay không, nếu còn nhớ vị gia này nhất định sẽ kéo rèm lại, đem từng người trong số bọn họ xách vào phòng làm việc, “nhiệt tình” mà dạy dỗ một hồi, cho dù gấp thế nào boss cũng sẽ “hạ khẩu” không nương tay.
Sau đó, mấy bạn nhỏ này đều cảm thấy cả người không khỏe.
Nhóm cao tầng nơm nớp lo sợ, thấy boss đã ngưng cười, run rẩy nói: “Boss, chúng tôi đi tìm người.”
Trác tiên sinh vô cùng hào phóng thả người đi: “Ân.”
Nhóm cao tầng như được đại xá, vắt chân lên cổ mà chạy.
Tiểu trợ lý đứng bên cạnh, nhìn nhìn boss một lúc, hỏi: “Cậu ta có thể quay về Mạn Tinh điển không?”
“Có lẽ.”
“Vậy, chúng ta có qua xem thử hay không?”
Trác tiên sinh “ân” một tiếng, thả lỏng người dựa vào ghế trên phi hành khí, nhịn không được cười ra tiếng. Trợ lý có thể nghe thấy vài phần sung sướng trong đó, kinh ngạc nhìn y, lại nghe y nói: “Lần đầu tiên ra ngoài gặp được một người thú vị như vậy. Đáng tiếc!”
Đáng tiếc cái gì a?
Tiểu trợ lý có chút không hiểu.
Trác tiên sinh cũng không định giải thích, kêu hắn ra ngoài tìm người, một mình nhìn đoàn người ồn ào qua lại, trong lòng không tiếng động bổ sung: Đáng tiếc y không nghĩ đến thiếu niên có bản lĩnh như vậy, nếu biết trước đã kêu người nhốt tên nhãi đó vào địa lao.
Cũng thấy tiếc do y lựa chọn ở lại Mạn Tinh điển lãng phí một buổi tối, nếu không người kia đã không chạy mất.
Y biết, thiếu niên là da thấy y đi cùng ông chủ tập đoàn Phái Lãm, nghĩ y cùng phe với tập đoàn Phái Lãm nên mới trăm phương ngàn kế trốn đi.
Nhưng kỳ thật, y cùng người Phái Lãm chỉ là sơ giao, tối hôm qua gặp mặt cùng họ là muốn điều tra việc mất tích của Ôn Kỳ, ở hội quán biết được con trai ông chủ Phái Lãm ở đây, liền đi tìm, nào ngờ đụng phải người kia.
Khi đó y cùng không chắc người được bọn họ nói đến có phải Ôn Kỳ hay không, nhưng Ôn Kỳ mất tích cũng là mấy tháng trước, làm cho y thấy có thế lực thứ ba nhúng tay vào. Nếu người bọn họ nhắc đến thực sự là Ôn Kỳ, có lẽ cũng biết Ôn Kỳ đang ở đâu.
Phái Lãm kia e là khó tìm được chút manh mối, vì vậy chỉ có thể hỏi thiếu nữ, kết quả lại là người quen của thiếu nữ.
Đương nhiên đây chỉ là hiểu lầm.
Cũng không biết thiếu niên là vì bằng hữu hay do thân phận mẫn cảm không muốn người khác biết thân phận của mình mới phản ứng kịch kiệt như vậy, nhưng có thể chắc chắn một điều là, thiếu niên có mâu thuẫn với tập đoàn Phái Lãm.
Phái Lãm ở thành Rocca một tay che trời, để an toàn y mới đem thiếu niên đi.
Tập đoàn Phái Lãm có thể tra ra được y bắt một mỹ nhân mặc váy đen, y cũng biết chỉ nói miệng tên nhãi kia sẽ không tin y cũng tập đoàn Phái Lãm không có quan hệ, cũng muốn tìm thêm chứng cứ, điều tra việc Ôn Kỳ mất tích có liên quan đến tập đoàn Phái Lãm hay không.
Kết quả về muộn một chút, vừa trở về đã nghe tin người kia chạy mất.
Cũng không biết đây là lần thứ mấy thiếu niên khiến y thấy bất ngờ. Thực sự rất thú vị!!!
Trác tiên sinh nghĩ nghĩ một chút liên lạc với thủ hạ: “Cậu ta muốn rời khỏi đây, tập trung điều tra những người muốn rời đi, cũng đừng chỉ nhìn người đi một mình, tìm kiếm cả những người có đồng bạn.”
Nhóm cao tầng có chút không rõ: “A?”
Trác tiên sinh cũng không nói bản lĩnh của tên nhãi này cho mấy người kia: “Nghe lời tôi.”
“Vâng.”
Trác tiên sinh nhìn mảnh giấy nhỏ, nhẹ giọng cười: “Bảo bối, tôi chờ em đến lột da tôi.”
Ôn Kỳ đương nhiên muốn đi mau một chút.
Không thể không nói Trác tiên sinh đúng là khá hiểu tên nhãi này, khiến cậu gặp không ít phiền phức, hai lần suýt bị phát hiện, khiến đối phương tập trung tìm kiếm, Trác tiên sinh còn đích thân ra tay, may mà cậu đúng lúc vào phụ cận một thành phố phồn hoa, nếu không nhất định sẽ rơi vào tay tên khốn vô sỉ kia.
Sau đó Ôn Kỳ mua một máy thông tin giả đeo vào, cùng cố gắng điệu thấp không gây chú ý mới chạy thoát thành công. Đã đánh rắn động cỏ bên Phái Lãm, cậu cũng không muốn ở lại thành Rocca, vừa đi vừa nghỉ, hơn một tháng sau đã trở về thủ đô Thiên Gia quốc.
Ôn Kỳ trở về bộ dáng ban đầu, gõ cửa Ôn gia. Bảo vệ ngẩng đầu lên nhìn, thiếu chút nữa bị dọa phát bệnh thần kinh: “Thiếu…thiếu gia !”
Ôn Kỳ không đáp, yếu ớt tựa vào cửa.
Đại ca bảo vệ sém bị hù chết, lảo đảo đỡ người vào nhà.
Sự trói buộc của vận mệnh. Vốn không muốn động tình, lại chia không đứt, ly biệt không tan
Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017
[LTNĐPĐH]Chương 10
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét