Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

[LTNĐPĐH]Chương 4

Chương 4
Căn phòng nhất thời tĩnh mịch như tờ.
Ôn Kỳ cố gắng khống chế tâm tình, vuốt ve cổ tay trái cuốn băng vải: “Anh cho là tôi không đoán được sao?”
Hoài Ân Đặc không rõ ý tứ của cậu, chỉ có thể cứng đờ người.
“Tôi hôm qua ngủ cùng Hoắc Hạo Cường gần như cả đêm mất ngủ …”
Ôn Kỳ không nhìn gã, ngã vào sofa sau lưng,nhắm mắt lại: “Các người nói tôi trước khi mất trí nhớ tâm thần không ổn định,nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không vì không yêu Hoắc Hạo Cường mà tự sát, tôi có thể mơ hồ nhớ được trước đây rất thích một người nhưng đối phương không yêu tôi.”
Hoài Ân Đặc nghĩ tên nhãi này đang nói đến vị hôn phu của cậu ta, mặt cứng ngắc, nhưng vẫn khá bình tĩnh.
“Người kia thân hình cùng anh rất giống.” Ôn Kỳ nhẹ giọng nói.” Tôi đoán trước đây tôi thích anh, anh lại theo tôi vào Hoắc gia, luôn ở cạnh tôi mà tôi không thể cùng anh kết hôn mới tự sát.”
Hoài Ân Đặc: “..”
Mẹ nó, đây là tiết tấu gì a.
Ôn Kỳ mở mắt nhìn gã, vẻ mặt mang theo vài phần kìm nén nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Đừng gạt tôi, cho dù lúc trước anh từ chối tình cảm của tôi…”
Hoài Ân Đặc há miệng nói: “Thiếu gia..”
“Đừng nói nữa.” Ôn Kỳ mất hứng ngắt lời gã, “Tôi biết nên vì gia tộc suy nghĩ, ra ngoài đi, để tôi yên tĩnh một lát.”
Hoài Ân Đặc muốn nói lại thôi, nhìn cậu một cái rồi đi.
Cửa phòng truyền đến tiếng “răng rắc” sau đó lại yên tĩnh.
Ôn Kỳ nhếch môi.
Cậu biết, Hoài Ân Đặc nhất định sẽ nghi ngờ.
Tên lừa đảo này lớn gan, tâm ngoan thủ lạt, nhìn đến biểu hiện hôm qua của cậu nhất định có phần kiêng kị, lúc này cậu thả mồi nhử Hoài Ân Đặc tuyệt đối sẽ cắn câu.
Hoài Ân Đặc như dự đoán, nghĩ đây là một cơ hội.
Gã sau khi rời khỏi đây, việc đầu tiên làm là lên mạng tìm tư liệu của Ôn gia.
Nhưng không may cho lắm, hai nước cách nhau quá xa, gã chỉ có thể tìm một chút thông tin về việc Ôn gia thông báo tìm người. Trước không nghĩ tới, nhưng thông qua biểu hiện hôm qua của Ôn Kỳ, tên nhãi này có lẽ là người Ôn gia.
Hiện giờ bọn họ ở Hoắc gia, Ôn Kỳ bị mấy vị phu nhân kia nhằm vào, tình huống không hề tốt, chỉ cần cậu ta nhớ lại, gã sẽ gặp xui xẻo.
Nhưng nếu gã mang Ôn Kỳ rời đi, thuận tiện bồi dưỡng tình cảm, cho dù đến khi Ôn Kỳ khôi phục kí ức cũng sẽ không hạ thủ với gã, nếu vận khí tốt làm cho Ôn Kỳ thực sự yêu thương gã, gã sẽ là con rể của đại gia tộc.
Ở Hoắc gia liều chết hay trở thành con rể Ôn gia?
Đồ ngu đều biết nên chọn cái nào.
Nhưng làm sao trốn đi cũng là vấn đề.
Thế lực Hoắc gia rất lớn, Hoắc Hạo Cường lại yêu thích Ôn Kỳ, bọn họ có khi chưa kịp đặt chân đến Quốc đô đã bị bắt về. Hơn nữa Ôn Kỳ cũng không ngốc, gã nhất định phải lên  một kế hoạch không kẽ hở làm cho Ôn Kỳ tin tưởng gã.
Hoài Ân Đặc nhíu nhíu mày.
Ôn Kỳ không biết giờ này Hoài Ân Đặc đang xoắn xuýt, bất quá, sau đó tên lừa đảo thái độ đối với cậu có thay đổi. Ôn Kỳ trong lòng thỏa mãn, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống, giống như chuyện vừa rồi chưa xảy ra.
Hoài Ân Đặc đi tới gần cậu: “Thiếu gia, ăn cơm.”
“Ân.” Ôn Kỳ nói, “Hay anh ăn cùng tôi đi.”
Hoài Ân Đặc cùng cậu ăn cơm, thỉnh thoảng tán gẫu hai câu, thái độ không khác những ngày thường. Hoài Ân Đặc nói: “Ăn xong đừng nghỉ ngơi luôn, nếu không ra ngoài tản bộ một chút?”
“Anh thấy tôi có thể ra ngoài sao?” Ôn Kỳ nhìn gã nghi hoặc, nói: “Chưa hết mười ngày, không thể vì ngủ cùng lão công liền được đà lấn tới, hơn nữa, Hoắc Hạo Cường cũng không nói tôi không cần chịu phạt nữa. Cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Tiếng “lão công” cậu nói vô cùng bình tĩnh, Hoài Ân Đặc thấy cậu cuối cùng lựa chọn vì gia tộc, liếc nhìn tên nhãi này một cái.
Ôn Kỳ cố ý không hiểu ý của gã, động viên nói: “Yên tâm, tôi cùng lão công quan hệ rất tốt, sẽ không thất sủng a.”
Hoài Ân Đặc động động môi, định nói gì đó thì quản gia đã tới, nguyên nhân là gia chủ muốn ăn cơm cùng cửu phu nhân. Ôn Kỳ ra vẻ kinh hỉ, thấy Hoài Ân Đặc muốn đứng dậy, mới đè tay gã lại, vỗ vỗ vai đối phương: “Anh ăn tiếp đi, tôi tự mình đi.”
Dứt lời liền thay quần áo đi theo quản gia.
Hoắc Hạo Cường đã dặn người làm chuyển bàn ăn tới chỗ râm mát, nếu không lần này phu nhân lại mặc một thân quần áo lấp lánh bị chói mù mắt thì biết làm thao. Hắn vui vẻ ăn trưa, lau miệng một chút: “Tối hôm qua thơ cậu đọc rất hay, đọc cả bài cho tôi nghe đi.”
Ôn Kỳ nói: “Tối hôm qua tôi đọc thơ nghe êm tai sao?”
“Êm tai,” Hoắc Hạo Cường nhìn cậu, muốn cậu nghỉ trưa cùng hắn.
Ôn Kỳ vô cùng tình nguyện, ngủ thẳng tới chiều, ăn tối xong thuận tiện ngủ ở đó đến sáng mới về.
Hoài Ân Đặc bình tĩnh nhìn tên nhãi này vào phòng tắm, tắm xong lại lên giường như muốn “ngủ bù”, không tiếng động cũng có thể biểu hiện tối hôm qua mình lại mất ngủ. Vô cùng đáng thương!
Hoài Ân Đặc trầm mặc một chút, đi tới gần giường nói với cậu: “Thiếu gia, cậu trước đây hình như có thích một người.”
Ôn Kỳ mở to mắt nhìn gã.
“Nhưng tôi không biết người kia là ai,” Hoài Ân Đặc nói, “Nhưng có lẽ không phải tôi.”
Ôn Kỳ nghi hoặc: “Vậy sao hôm qua anh không nói? Anh cũng không xác định được người tôi thích là ai, đúng chứ?”
Hoài Ân Đặc thấp giọng nói: “Tôi cũng không biết là ai.”
Ôn Kỳ nói: “Không quan trọng, hiện tại có biết cũng không còn ý nghĩa gì nữa, không phải sao?”
Hoài Ân Đặc tiếp tục trầm mặc.
Ôn Kỳ xoay người, nhắm mặt làm bộ muốn ngủ.
Hoài Ân Đặc giúp cậu vém lại chăn, ra ngoài.
Ôn Kỳ trong lòng tính toán mọi chuyện tiến triển như trong dự định.
Tên lừa đảo này thẳng thắn với cậu nhưng không làm rõ mọi chuyện, ha ha… quả nhiên không khiến cậu thất vọng.
Hai ngày tiếp theo, Hoắc Hạo Cường đều để Ôn Kỳ bồi hắn làm mấy vị phu nhân khó chịu. Ôn Kỳ nửa đêm không ngủ được thấy mấy người đến tìm ngược, vô cùng sung sướng. Cậu nghe mấy người kia nói cậu còn đang bị cấm túc, ủy khuất nói: “Lão công muốn gặp tôi, tôi có thể làm gì chứ?”
Mấy vị phu  nhân: “Cậu nói chuyện này với nhị thúc, nhị thúc là trưởng bối lão công sẽ thông cảm cho cậu.”
“Ân, tiểu cửu, như vậy lão công còn thấy cậu tôn kính trưởng bối, nhị thúc sẽ có ấn tượng tốt với cậu.”
Ôn Kỳ điềm đạm đáng yêu, vặn ngón tay: “Ân, tôi biết rồi.”
Cậu tiễn người ra khỏi cửa, cười khẽ một tiếng. Hoài Ân Đặc thấy tên nhãi này đổi sắc mặt như lật sách không thấy kinh ngạc, hỏi cậu có muốn ngủ tiếp không. Ôn Kỳ nói: “Bị bọn họ nháo như vậy, ngủ không được.”
Hoài Ân Đặc vô cùng săn sóc: “Để tôi pha cho cậu ly sữa?”
Ôn Kỳ nhìn gã, trong mắt có thứ cảm xúc nào đó, cụp mắt quay đi: “Đi thôi.”
Nhưng Ôn Kỳ chưa kịp uống sữa, bởi vì Hoài Ân Đặc vừa bưng ly sữa vào phòng quản gia đã đến. Ôn Kỳ tỏ vẻ người ta thực đáng thương nha- đã mất ngủ lại không được uống sữa bò nóng hổi thơm ngào ngạt, sau đó “miễn cưỡng” vui vẻ theo quản gia đi bồi Hoắc Hạo Cường. Vô cùng yếu đuối, dễ đẩy ngã!!!
Cậu vẫn không để Hoài Ân Đặc đi theo, quen thuộc đi đến phòng Hoắc Hạo Cường, thấy tên này đang đọc sách, thở dài nói: “Nghe quản gia nói anh biết bọn họ đến làm phiền tôi nên mới kêu tôi đến, lần này là mấy vị phu nhân, lần sau có lẽ là đại phu nhân của anh. Gia tộc cô ta cùng nhị thúc anh quan hệ không tệ, nếu lão già đó biết tôi sẽ bị cấm túc tiếp a.”
Hoắc Hạo Cường đóng sách lại, vô cùng lãnh khốc nói: “Sẽ không. Có tôi ở đây.”
“Nha, phải không?”, Ôn Kỳ một tay chống cằm cười híp mắt nhìn hắn. Hoắc Hạo Cường thấy lão bà quá nhiệt tình quá nóng bỏng, mặt vẫn vô cảm. Ôn Kỳ cười rực rỡ như xuân về trăm hoa đua nở: “Hôm nay chúng ta nói chuyện khác, nha? Tỷ như… Thiên quốc?
Thiên quốc, là nơi nguyên chủ ở.
Hoắc Hạo Cường trầm mặc vài giây: “…Ân?”
Ôn Kỳ nói: “Anh nói xem, anh vừa nghe tôi nói bị lừa bán liền chọn tôi, sau đó nghe nói tôi mất trí nhớ còn muốn tìm hiểu một chút, là thăm dò tôi cùng Hoài Ân Đặc đi? Anh lần đầu tiên định đi gặp tôi, đáng tiếc là tôi lại bị thương mất trí nhớ. Nhưng sau đó lại thông qua trò chơi chiếm được tin tức mình muốn biết, có thể xác định được tôi xuất thân bất phàm,đúng chứ?”
Hoắc Hạo Cường vẫn không mở miệng,
“Còn có, anh tuyển chọn tân phu nhân đều là những người có thể gây sự, tôi đoán sở thích y phục kia của anh cũng là diễn trò,” Ôn Kỳ sáp lại gần hắn, “Nói đi, có phải tình cảnh hiện giờ của anh không được tốt lắm?”
Hoắc Hạo Cường nhìn cậu, sau đó phản bác một câu: “Quần áo kia rất đẹp.”
Ôn Kỳ khó có được, trầm mặc.
Cậu còn tưởng tên nhóc này diễn trò, không ngờ lại là thật? Thật ngốc.
Nhưng việc này cũng không quan trọng, cậu chỉ cần biết Hoắc Hạo Cường làm nhiều việc như vậy là để làm gì.
Cậu không quan tâm người này cùng Hoắc nhị thúc có mâu thuẫn gì, cậu đã ám chỉ là mình không mất trí nhớ, cũng truyền đạt rõ mình biết tình trạng hiện giờ của tên nhóc này, cũng cảm giác được Hoắc Hạo Cường hiểu được, muốn ngả bài.
Cậu nói: “Anh chọn tôi là nghĩ nếu thua dưới ta lão già kia, muốn cho bản thân một đường lui? Nhưng tôi sợ là không giúp được anh.”
Hoắc Hạo Cường cũng không phản bác, lạnh nhạt nói: “Lý do.”
“Có một thế lực đang theo dõi tôi, hôm nay dằn vặt tôi, ai biết ngày mai tâm tình tốt liền muốn giết tôi chứ.” Ôn Kỳ nói rõ tình huống hiện giờ của cậu, “Tôi có thể lúc anh gặp chuyện, bảo hộ anh một lần, nhưng trước hết tôi có thể về nhà.”
Hoắc Hạo Cường hiểu cậu nói gì, im lặng một lúc mới nói: “Cậu muốn gì?”
“Tiền mặt.”
Hoắc Hạo Cường không hiểu lắm: “Tiền mặt?”
“Tài khoản của tôi bị hack, không thể sử dụng,” Ôn Kỳ giơ cổ tay, “Lúc tôi chạy trốn, cái máy thông tin này không dùng được, chỉ có thể dùng tiền mặt.”
Hoắc Hạo Cường gật đầu: “Còn gì nữa?”
“Tôi cần một máy quét,” Ôn Kỳ nheo mắt, “Tôi nghi ngờ trên người có máy định vị.”
Tối hôm đó, Ôn Kỳ lại ngủ lại ở phòng Hoắc Hạo Cường.
Mấy vị phu nhân tiếp tục tới gây phiền phức. Ôn Kỳ tỏ  vẻ Hoắc Hạo Cường thật biết chọn người a, nói trong người không thoải mái rồi tiễn mấy vị gia này đi. Sau đó cứ cách ngày Hoắc Hạo Cường sẽ gọi cậu đến, vô cùng phối hợp. Mà trước mặt Hoài Ân Đặc vẫn bảo trì bình tĩnh không chút thông khổ, giống như thực sự buông bỏ, làm cho Hoài Ân Đặc muốn cùng tên nhãi này nói chút chuyện tạo cảm tình cũng khó khăn.
Hai tuần sau đó, sau khi Ôn Kỳ từ chỗ Hoắc Hạo Cường về, Hoài Ân Đặc thấy tên nhãi này mở bình rượu bèn can ngăn: “Thiếu gia, thân thể cậu vừa khỏe lại, uống ít một chút.”
“Tôi biết” Ôn Kỳ nâng ly, “Uống không?”
Hoài Ân Đặc lắc đầu.
Ôn Kỳ cười một tiếng nghe có chút khổ sáp.
Cậu không nhìn Hoài Ân Đặc nữa, một mình uống rượu, đến khi tên lừa đảo này ngăn cản mới thấp giọng nói: “Hắn sắp khỏi.”
“Hắn” là ai, không cần nói cũng biết.
“Khỏi hẳn” có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Hoài Ân Đặc cứng đờ người.
Ôn Kỳ phát ra âm thanh có chút thống khổ: “Tôi cũng muốn vì gia tộc suy nghĩ, nhưng mà tôi thực sự không chịu được nữa, tôi muốn rời khỏi Hoắc gia, ra ngoài hóng gió, anh đi cùng tôi, được chứ?”
Hoài Ân Đặc yên lặng nhìn cậu thật lâu, lúc cậu có chút thất vọng mới khàn khàn giọng nói: “Được.”
Ôn Kỳ quay đầu lại, hai mắt sáng lấp lánh: “Thật chứ.”
Hoài Ân Đặc nói: “Thật.”
Ôn Kỳ hai mắt tỏa sáng : “Được, để tôi nói với Hoắc Hạo Cường một tiếng.”
Cậu nói được làm được, buổi chiều đi tìm Hoắc Hạo Cường nói muốn về nhà mẹ đẻ. Hoắc Hạo Cường đem tiền mặt đưa cho cậu.
Ôn Kỳ tâm tình vô cùng sung sướng: “Tôi so với anh còn lớn hơn a, tiểu bảo bối.”
Hoắc Hạo Cường khốc khốc sửa lại lời cậu: “Gọi lão công.”
Ôn Kỳ phản bác: “Không đăng kí.”
“Chúng ta ngủ cùng nhau rồi.”
“Chỉ là tán gẫu thuần khiết a.”
“Đã nắm tay rồi.”
Ôn Kỳ cười như không cười liếc tên nhóc này một cái: “A?”
“Cậu chính là phu nhân của tôi.” Hoắc Hạo Cường nhắc nhở tên nhãi này một chút, “Tôi bị thương là do cậu cố ý đúng không?”
Ôn Kỳ vẻ mặt vô tội: “Đương nhiên không phải a, tôi thực sự muốn gần gũi anh a,có muốn tôi bù đắp cho anh ngay lập tức không? Anh không cần động, tôi tới a.”
Hoắc Hạo Cường thấy tên nhãi này nói xong thật sự muốn bổ nhào tới, cảm thấy nếu như vậy có lẽ mình nhất định sẽ thương càng thêm thương, vội kêu tên nhãi này dừng lại. Lại thấy cậu cười cợt, im lặng nhìn tên nhãi này một lúc: “Thêm số thông tin, sau này liên hệ.”
Ôn Kỳ nói: “Tên anh là gì để tôi trở về thêm.”
Hoắc Hạo Cường bình tĩnh đáp: “Quý tộc chí tôn.”
Ôn Kỳ nhìn tên nhóc này một lát, phát hiện hắn không giống nói dối, nghiêm túc nói: “Tôi lúc về sẽ đổi thành “quý tộc táng yêu”, lập tức thêm anh.”
Hoắc Hạo Cường không cảm thấy có gì kì lạ,nói : “Ân.”
Ôn Kỳ cùng Hoắc Hạo Cường ngủ một lúc, trời vừa sáng liền cùng Hoài Ân Đặc rời đi.
Hoắc gia có quyền có thế, bọn họ thể tùy tiện tìm một khách sạn ở lại, bởi vậy sau khi thương lượng đã đặt trước một biệt thự ở ngoại thành. Nơi này mới khai phá không lâu,biệt thự được xây rải rác cách nhau rất xa, là một nơi hẹn hò lí tưởng.
Hoài Ân Đặc lái xe: “Trong túi có những cái gì?”
Ôn Kỳ vô cùng bình tĩnh trả lời: “Không rõ lắm, hắn nói là cho người trong nhà, đến nơi rồi xem đi.”
Hoài Ân Đặc lúc này đương nhiên sẽ không nhắc nhiều đến Hoắc Hạo Cường, đáp một tiếng sau đó dừng lại trước một căn biệt thự.
Gã lấy chìa khóa từ nhân viên mở cửa, lại thấy Ôn Kỳ muốn uống nước liền vào nhà bếp. Đến lúc đi ra Ôn Kỳ đã lên lầu hai, mang vào một đôi găng tay không biết từ đâu ra, nâng một quyển sách cũ trên ban công, lật xem.
“Thiếu gia, nước.”
Ôn Kỳ bỏ sách xuống, nhận lấy chén, nhìn ra ngoài rừng cây tươi tốt rậm rạp đằng xa.
Hoài Ân Đặc đứng một lúc, thấy cậu không muốn mở miệng mới hỏi: “Thiếu gia, đang nghĩ gì?”
Ôn Kỳ nhìn nhân viên rời đi, theo bản năng muốn nói một câu không có gì, đột nhiên sâu trong kí ức có một thân ảnh lướt qua liền sửa lời thành: “Đang nghĩ đến một bài thơ, không biết anh đã nghe qua chưa.”
Hoài Ân Đặc nói: “Ân?”
“Gió vừa thổi,” Ôn Kỳ thả chén nước đi về phía gã, “Bên kia pháo đài…”
Anh có nghe, đàn chim đang hót,
Ruộng lúa bạt ngàn.
Bầu trời trên biển, ánh trăng trên sông.
Hai mắt dịu dàng, trên mặt là nụ cười ôn nhu, âm thanh êm tai giống như một vị thiếu gia nho nhã. Hoài Ân Đặc đứng yên không nhúc nhích, phát hiện cậu gần như chạm vào gò má mình, tâm không khỏi rung động.
“Vì ta ca tụng..” Ôn Kỳ lướt qua gò má, vô cùng ái muội đi về phía sau lưng gã, đột nhiên ra tay, đánh về phía gáy gã.
Thanh âm không chút thay đổi: “Vì ta tự hào…”
Cùng lúc Hoài Ân Đặc cũng “rầm” một tiếng ngã xuống.
Ôn Kỳ lấy một đóa hoa từ trong bình xuống vứt lên thi thể, ôn nhu đọc tiếp: “Gặp lại, ta đem người tiễn về phương xa.”
Ôn Kỳ tiện tay vưt máy thông tin vào góc phòng, sau đó đem phòng làm cho lộn xộn, cắt tay để lại một vệt máu trên bức rèm, sau đó xách túi, vỗ mông rời khỏi biệt thự.
Tiểu kịch trường
Ôn Kỳ lưu luyến chia tay Hoắc Hạo Cường: Lão công a~
Hoắc Hạo Cường vẫn khốc khốc.
Tên khốn vô sỉ nào đó: Bảo bối ~ yên tâm tôi đến cứu em ngay đây.
Ôn Kỳ: Mẹ nó, ông không quen biết thứ hàng vô sỉ này.
Heo: Tiểu công của chúng ta sắp xuất hiện a *tung giày, tung dép, tung trứng thối*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét