Thứ Tư, 2 tháng 8, 2017

[LTNĐPĐH]Chương 17

Chương 17
Người nào đó tiếp tục phát tin: Tin không?
Ôn Kỳ: Có một chút.
Nói như thế nhưng cậu đã tin bảy tám phần.
Không Ảnh đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ.
Nhưng bản thân y cũng không phải sát thủ, bị đẩy lên vị trí như vậy, bởi vì y đã làm hai việc.
Chuyện thứ nhất là làm thịt Tổng thống Tri quốc.
Nguyên do là lúc đó toàn dân Tri quốc thảo luận món canh đặc sắc Dada của nước họ là nên uống mặn hay uống ngọt, vị Tổng thống này cũng tham gia trò vui trên tài khoản xã hội nói một câu: “Ta uống ngọt,” liền bị Không Ảnh giết.
Việc thứ hai là giết một vị thượng tướng của Tây Tranh quốc.
Lần này là vì Không Ảnh vừa lúc du lịch ở Tây Tranh, muốn đến một nơi, nhưng phải có sự cho phép của vị thượng tướng kia, vì thế y không vui, vị đại gia kia liền đi bán muối.
Trên hai thi thể đều để lại một mảnh giấy, không biết động cơ giết người là thật hay giả.
Mà ở hiện trường đều xuất hiện một thanh niên áo đen mặt mang mặt nạ, bị cho là kẻ tình nghi, mà trong vụ của vị thượng tướng nọ, trong lúc hỗn loạn có người từng nói nhìn thấy một người áo đen, nhưng không nhớ rõ bóng dáng người nọ, bởi vậy mới có cái tên “Không Ảnh”.
Tri quốc và Tây Tranh quốc đều là quốc gia nổi danh trên đại lục.
Hai chuyện này vừa xảy ra, vị trí của Không Ảnh trong giới sát thủ lập tức cao vun vút.
Trên mạng càng rối loạn hơn.
Không ít người đoán Không Ảnh là sát thủ chuyên nghiệp, cũng có người đoán Không Ảnh là đặc công của quốc gia nào đó, nhưng rất nhanh có người phản bác, làm gì có sát thủ hay đặc công nhà ai mà lại kiêu ngạo như vậy, sau đó đem cái hình mờ ảo kia của y ra phân tích, bắt đầu suy đoán Không Ảnh có siêu năng lực, là vu sư(phù thủy), hoặc là.. U linh !
Nhưng mà cho dù y là thứ gì, có  một điều có thể khẳng định.
Không Ảnh chắc chắn được ghi vào lịch sử, trở thành thần thoại sống.
Hai nước Tri quốc, Tây Tranh quốc tiền thưởng không ngừng nâng cao, càng không tiếc dùng nhân viên cùng mạng lưới tình báo quốc gia để tìm người. Đặc biệt là Tri quốc, lãnh đạo tối cao của bọn họ thế mà vì một bát canh mà bỏ mình, đây chính là cái gai trong tim của nhân dân cả nước. Này là một bát canh dẫn đến huyết án a, oan uổng nhường nào !!!
Ôn Kỳ trước đây ở trên mạng tìm tin tức của Không Ảnh còn từng xem qua hai thiên tiểu thuyết, hiện giờ cậu cực kỳ có xúc động muốn nói cho đám fan não tàn kia, cái người có siêu năng lực, nam thần vu sư của các ngươi, thực ra tên thật là Trác Phát Tài.
Người bên kia rất nhanh đáp lại: Chỉ một chút? Đi vào nhà em vô thanh vô tức không kinh động ai, em còn không tin sao?
Ôn Kỳ cũng vì việc này mới chịu tin.
Hệ thống phòng ngự của Ôn Kỳ cao cấp, lại nhiều hộ vệ như vậy, thế mà không bắt được tên khốn này, có thể thấy trình độ của y khủng bố như thế nào. Huống hồ tính cách thần kinh của người này rất phù hợp với hình tượng Không Ảnh kia, hơn nữa, lúc trước ở Mạn Tinh điển, tên khốn này nói làm thịt ông chủ tập đoàn Phái Lãm nhẹ nhàng như vậy, kia y thực sự có thực lực.
Bất quá nên nói thế nào nhỉ?
Thần thoại sống không hề có điềm báo xuất hiện, hơn nữa còn là tên khốn kia, thực sự có chút tan vỡ.
Cậu nghĩ nghĩ một lúc, hỏi: Vì sao muốn nói cho tôi biết? Cẩn thận tôi lấy đầu của anh làm phần thưởng.
Người nào đó: Có bản lĩnh em tới đi.
Ôn Kỳ nhắc nhở: Anh chưa trả lời vấn đề của tôi.
Người nào đó: Tôi đêm nay mới biết được thân phận của em, để công bằng tôi cũng cho em biết một thân phận khác của tôi, để cho em cao hứng đó nha.
Ôn Kỳ bị một tên biến thái như thế nửa đêm tập kích, cao hứng cái quỷ a: Muốn tôi cao hứng, nói cho tôi biết ai bỏ thuốc là được.
Người nào đó: Không được.
Ôn Kỳ: Lý do ?
Người nào đó: Người làm ăn trọng chữ tín, tôi không thể tiết lộ thông tin khác hàng.
Ôn Kỳ: Ngủ ngon.
Hạ Lăng Hiên bên kia cười ra tiếng, nhanh chóng nhắn lại: Không có gì khác muốn nói với tôi sao?
Ôn Kỳ: Không có.
Hạ Lăng Hiên: Tôi có.
Ôn Kỳ: Nói.
Hạ Lăng Hiên ngón tay hơi động, rất muốn hỏi bản lĩnh của Ôn Kỳ là từ đâu học được, nhưng nhớ đến thái độ đêm nay của tên nhãi này, y cảm thấy đối phương còn lâu mới thành thật trả lời. Huống hồ, mọi người ai  không có chút bí mật, không nói người khác, bí mật trên người y có một đống lớn.
Y cũng không từ bỏ, muốn hỏi Ôn Kỳ một chút biết y là Không Ảnh có sợ y không, sau đó lại phát hiện mình cũng không muốn biết đáp án, suy nghĩ một chút, hỏi: Em sẽ kể chuyện xưa chứ? Tôi muốn nghe.
Ôn Kỳ: Sẽ không, tôi chỉ muốn lột da anh.
Hạ Lăng Hiên sung sướng cười rực rỡ, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng nhặt lại chút lương tâm đã bị chó gặm mất từ lâu: Tôi chờ, em ngủ đi.
Mùa hạ, trời sáng rất nhanh, Hạ Lăng Hiên ngồi trên sofa một lát, phía chân trời đã rạng sáng. Y đổi một thân quân trang chạy một vòng bên ngoài, lúc trở về tắm qua loa, vừa lúc ăn cơm.
Y vào nhà ăn, gần như cùng lúc Hạ gia gia cùng Hạ phu nhân đều nhìn y, lạnh nhạt hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ gia gia nhìn y chăm chú: “Nửa đếm hôm qua có người đột nhập Ôn gia, muốn bắt tiểu Kỳ đi.”
Hạ Lăng Hiên bình tĩnh cực kỳ: “Nha, bắt được người không?”
Hạ gia gia thực muốn đem báo trên tay ném lên mặt tên khốn này, sau đó đè nén lại, nói không bắt được. Hạ phu nhân lúc này cũng mở miệng: “Nghe nói là đám người lần trước bắt cóc tiểu Kỳ, con nói xem bọn chúng sao lại lớn gan như vậy, tiểu Hiên, con điều tra được là ai làm chưa?”
Hạ Lăng Hiên đi tới ngồi xuống, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vẫn đang điều tra.”
Cha Hạ ở bên cạnh nói chen vào: “Có phải tiểu Kỳ biết chuyện gì của bọn họ không? Nếu không sao tiểu Kỳ đã trở lại mà bọn họ còn mạo hiểm như vậy?”
Hạ Lăng Hiên: “Có lẽ.”
Mọi người đang nói chuyện đại ca Hạ Lăng Hiên đi xuống, nghe tin vừa rồi, xoa xoa cằm nói: “Nói không chừng là tổ chức thần bí kia, ai biết được bọn họ có ý tốt hay xấu chứ?”
Hạ Lăng Hiên lạnh nhạt đáp: “Ừm.”
“Ai, nghe nói tiểu Kỳ bị dọa không nhẹ,mẹ đến thăm thằng bé, tiểu Hiên con cũng đi cùng,” Hạ phu nhân tìm một cái cớ, “Con hỏi nó tình hình lúc đó, nhanh chóng điều tra, buổi sáng nay con cũng không phải lên lớp.”
Hạ gia gia trong lòng giật mình, định tìm cớ từ chối thì thấy Hạ Lăng Hiên gật gật chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt lại, đi về ghế chủ vị ăn sáng. Sau đó bên tai nghe thấy mọi người bàn luận, tiểu Hiên thỉnh thoảng phụ họa một tiếng, hoặc y mở miệng khi thì muốn khăn giấy, mứt hoa quả, mặc dù phần lớn thời điểm đều là trầm mặc nhưng không khí bàn ăn rất hòa hợp, hình ảnh ấm áp mang theo hương vị ngọt ngào của gia đình.
Hạ Lăng Hiên trong mắt hạ nhân Hạ gia thành tích ưu việt, làm việc ổn trọng, tuổi còn nhỏ đã có năng lực của kẻ bề trên, tính tình mặc dù băng lãnh, nhưng chỉ cần mở miệng yêu cầu thì 80% y sẽ đáp ứng, là một đứa nhỏ tốt.
Chỉ có Hạ gia gia biết, quân bộ, người nhà chính là thứ giúp Hạ Lăng Hiên kiềm chế, lão cũng không biết cháu trai khi nào sẽ mất khống chế, triệt triệt để để rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Bữa sáng kết thúc rất nhanh.
Hạ gia gia nhân lúc Hạ phu nhân lên lầu thay quần áo, con trai cùng cháu trai lớn chuẩn bị đi làm, mới đến trước mặt cháu trai nhỏ nhà mình, thấp giọng hỏi: “Con nói cho ta biết, tối hôm qua con đi tìm tiểu Kỳ làm gì?”
Hạ Lăng Hiên suy nghĩ một lát: “Con đi tìm em ấy tán gẫu.”
Hạ gia gia trừng mắt nhìn tên khốn này.
Hạ Lăng Hiên: “Ngài xem, nếu con cùng em ấy ở chung thì con cũng không cần đêm hôm khuya khoắt đi gặp em ấy.”
“Không được, ta nói cho con biết...” Hạ gia gia mắt thấy Hạ phu nhân đã xuống lầu, chỉ có thể dùng mắt cảnh cáo tên khốn này, nhìn bọn họ đi ra khỏi cửa.
Việc Ôn Kỳ đêm hôm qua suýt nữa bị bắt đi, Ôn gia cũng không muốn để người ngoài biết, chỉ bởi bọn họ muốn bắt người báo cảnh sát, mà các gia tộc lớn đều có mạng lưới tình báo của riêng mình, rất nhanh nhận được tin, nghe nói tiểu thiếu gia Ôn gia bị dọa sợ, đến mức phải mời bác sĩ tâm lý.
Hạ Lăng Hiên ngồi trên xe nghe được chuyện này, đoán là người nào đó lại giả bộ, vô cùng bình tĩnh đi theo Hạ phu nhân đến Ôn gia. Hạ phu nhân trước khi tới đã báo trước, vừa vào cửa liền muốn đi nhìn Ôn Kỳ.
Cha Ôn nhìn Hạ Lăng Hiên bên cạnh bà, có chút khó xử.
Hạ Lăng Hiên: “Sao vậy ạ?”
Cha Ôn nói cho bọn họ biết, con trai nhỏ lần này bị dọa, nhớ đến đám người bắt cóc mình lần trước là bởi cậu có hôn ước với Hạ Lăng Hiên, vậy nên tên nhãi này bây giờ rất bài xích đến những đề tài liên quan tới hôn ước cùng y.
Tam thúc đã đến từ sớm rất lo lắng, chỉ sợ sinh ra khoảng cách với Hạ gia, sau khi cha Ôn nói xong lập tức gấp gáp: “Nếu không để tiểu Kỳ gặp tiểu Hiên? Nó hiện giờ có thể nhớ được một chút, nếu nhìn thấy tiểu Hiên có thể khỏi luôn không?”
Cha Ôn: “Nhỡ đâu ngày càng nghiêm trọng hơn thì sao?”
Tam thúc: “Không phải còn có bác sĩ sao? Để bác sĩ đi cùng là ổn a.”
Cha Ôn chần chừ hai giây, sau lạ nghe thấy Ôn gia gia nói muốn lên xem một chút, người bên Hạ gia cũng là sang thăm con út, không cho vào xem cũng không phải phép, liền hỏi ý kiến bác sĩ, đoàn người cẩn thận bước lên lầu, đến phòng Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ giờ này đang nằm trên giường.
Cậu giả bệnh, là bởi vì sáng sớm nhận được tin tối hôm qua tên nhãi này suýt nữa bị người bắt cóc. Nghĩ một hồi tên nhãi này vô cùng bỉ ổi mà giả bệnh, để người ta nhìn vào cậu là vì tinh thầm ở trạng thái không ổn định nên thua là bình thường.
Lúc này nghe thanh âm, Ôn Kỳ cảnh giác nhìn sang.
Mọi người đồng loạt nín thở.
Một lát sau tam thúc thấy cậu không bài xích, thăm dò chỉ vào Hạ Lăng Hiên, hỏi: “Tiểu Kỳ, con nhìn y một chút.”
Ôn Kỳ nhìn nhìn, hỏi: “Đây là ai?”
Mọi người hít vào một hơi, tam thúc cũng run rẩy ôm trái tim nhỏ bé.
Tiểu Kỳ không những tốt hơn, mà còn bị kích thích nặng thêm, đem Hạ Lăng Hiên mới gặp không bao lâu quên sạch ! Một cái tên cũng không nhớ thì phải làm thế nào?
Hạ phu nhân nhìn mà tâm đau như cắt, muốn nói chuyện với cậu. Chỉ thấy Ôn Kỳ nhanh chóng co thành một nắm nhỏ đến góc giường, vẻ mặt kinh hoảng. Bác sĩ thấy thế liền kêu mọi người đi ra ngoài, không thể kích thích bệnh nhân thêm nữa, Hạ phu nhân cũng đành bất đắc dĩ rời đi.
Hạ Lăng Hiên tuy rằng cũng rất muốn cùng tên nhãi này giao lưu tình cảm, nhưng biết dây cũng không phải là lúc thích hợp, mới liếc mắt nhìn bạn nhỏ này một cái rồi mới đi. Ôn đại ca đi sau cùng, lúc gần ra khỏi cửa mới quay lại hỏi em trai nhỏ nhà mình: “Tiểu Kỳ, có phải em giả vờ không? Ngày hôm qua cũng không có chuyện gì mà.”
Ôn Kỳ vẫn cuộn mình thành một nắm nhỏ, đôi mắt to tròn đen kịt long lanh nước tràn đầy bất an, như thú nhỏ bị kinh hoảng, lặng lẽ nhìn anh.
Đại ca: “...”
Hai người nhìn nhau nửa ngày, hai mắt Ôn Kỳ tích tụ một tầng hơi nước.
“...” Đại ca há miệng, sau đó quay đầu đi ra ngoài.
Sua ngày đó Ôn Kỳ liền yên tâm thoải mái bắt đầu đóng vai bệnh nhân có dây thần kinh yếu ớt, nhìn qua cực kì yếu đuối cực kỳ dễ đẩy ngã.
Người Ôn gia nghĩ rất nhiều biện pháp để trị bệnh cho bạn nhỏ này, mắt thấy cách ngày so tài ngày càng gần, tam thúc dẫn đầu một số người trong nhà họ Ôn không khỏi lén lút dùng bệnh tình của Ôn Kỳ mà hủy bỏ cuộc thi hoặc kéo dài thêm thời hạn.
Nhưng mà đã công chứng thì không thể nuốt lời.
Đang muốn kéo dài thời gian, không chờ bọn họ nghĩ cách, Ôn Kỳ đã lên trang cá nhân phát một cái trạng thái, ý là bạn nhỏ này đã đáp ứng Miên Phong nhất định sẽ đúng hẹn đi thi, hy vọng Miên Phong không bởi vì bệnh tình của cậu mà nương tay, nên tôn trọng nghệ thuật.
Đại ca càng nhìn càng thấy em trai nhà mình đang giả bệnh, nhưng không phát hiện được chút kẽ hở nào, hơn nữa cha Ôn như gà mái che chở Ôn Kỳ, khiến anh thực không có cách.
Chỉ chớp mắt đã đến thời gian thi đấu.
Lúc này, Phỉ Đức gia, Ôn gia, Hạ gia cùng một số gia tộc có tư tâm đều đưa mắt chú ý đến Trung tâm nghệ thuật Diệu Lâm Bôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét