Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017

[LTNĐPĐH]Chương 16

Chương 16
Ôn Kỳ cố gắng làm cho thanh âm trở lên khàn khàn, rất nghe lời mà lặp lại, ngoan ngoãn cực kỳ: “Anh là ai?”
Trác tiên sinh nghiêng người ngồi trên giường, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu.
Ôn Kỳ cau mày, vừa nói vừa ho khù khụ, đứt quãng nói cậu từng bị bắt cóc không cẩn thận bị tổn thương cổ họng, không đeo máy biến thanh thì giọng nói rất khó nghe, muốn dán lại máy biến thanh, kết quả tên khốn vô sỉ này không dao động, vì thế lấy lùi mà tiến nói sang chuyện khác: “Tôi…tôi có thể uống nước không?”
Trong phòng ngủ, sofa, giá sách cùng tủ quần áo ở một bên, bên này chỉ có giường lớn, tủ đầu giường cùng một máy chiếu phim. Tủ đầu giường rỗng tuếch, gần đó là đèn ngủ được lắp liền trên tường. Thứ cậu có thể dùng làm vũ khí chỉ có gối với chăn. Bây giờ lại bị tên khốn này đè lại, hơn nữa thực lực cách xa, chỉ có thể tìm cơ hội khác.
“Muốn uống nước, chờ tôi một lát, nha !” Trác tiên sinh đè cậu lại, lấy ra một thứ.
Ôn Kỳ liếc mắt một cái, là một công cụ để mô phỏng sợi tầng sinh vật.
Cậu đoán Trác Vượng Tài đã đến từ mấy ngày trước, có thể thấy bóng dáng cậu cùng nghệ thuật gia kia rất giống nhau hoặc cảm thấy ngữ khí nói chuyện tương tự, vì thể hoài nghi cậu giả trang Ôn Kỳ, nửa đêm mò tới đây.
Trác tiên sinh mở máy quét mặt cậu thấy không có phản ứng, hơi dừng lại một chút, lại đem tay sờ sờ mặt cậu.
Ôn Kỳ làm bộ người ta rất sợ đó, hoảng sợ nhìn y.
Trác tiên sinh kiểm tra ba lần , tên khốn này lúc trước bị dán tội cưỡng gian cũng không biết xấu hổ vậy mà lần này kinh ngạc lại hiện rõ trên mặt: “Cậu thế mà thực sự là Ôn Kỳ? “
Ôn Kỳ khàn khàn giọng: “Đương nhiên rồi, không thì anh có thể kiểm tra, xét nghiệm máu, mấy ngày trước lúc vừa trở về tôi cũng muốn đi kiểm tra ...”
Tự ý sử dụng mặt nạ sinh vật là phạm tôi.
Lúc làm lại thẻ thân phận nhân viên công tác đã kiểm tra, không có vấn đề mới được qua cửa, nếu như là hàng giả thì đã sớm lộ tẩy a.
Trác tiên sinh rũ mắt nhìn cậu.
Ôn Kỳ bất an cùng y mắt đối mắt.
Cửa sổ bởi vì Trác tiên sinh xông vào mà mở toang ra, gió đêm lướt qua thổi bay mành cửa sổ, hai người đều trầm mặc không mở miệng.
Một lúc lâu sau, Trác tiên sinh đột nhiên thấp giọng cười ra tiếng.
Ôn Kỳ đang nghĩ làm sao có thể áp chế y, nghe thấy tiếng y cười thì cảm thấy không ổn, chỉ thấy người kia áp sát cậu: “Tôi vẫn luôn tin vào phán đoán của mình, quên nói cho em biết, lúc ở thành Rocca em lưu lại không ít thứ thú vị, tôi có thể dùng xét nghiệm...”
Ôn Kỳ không chờ y nói hết, đập mạnh đầu về phía y cố hết sức thoát khỏi kiềm chế một quyền tung ra---- dựa theo tính cách của tên khốn này, nhất định sẽ đi kiểm tra, không bằng tiên hạ thủ vi cường !
Trác tiên sinh dùng một tay đỡ đòn, sau đó lại thấy ọ tung chăn, tầm mắt bị hạn chế. Ôn Kỳ nắm bắt thời cơ tấn công, thuận thế nhào một cái về phía trước, nghĩ y không né được trực tiếp từ trên cao đem người đè xuống đất, nào ngờ tốc độ của  người nào đó quá nhanh, kế hoạch thất bại, đầu gối đỡ chăn nện xuống mặt đất.
Ôn Kỳ cũng không trì hoãn, vội vàng nghiêng người né tránh phản kích của đối phương, trong chớp mắt đánh lên, mãi đến khi bị ép vào góc chết mới thủ thế tạm dừng.
Trác tiên sinh còn tưởng tên nhãi này thực sự dừng lại, mỉm cười nhìn cậu.
Ôn Kỳ kéo ra chút khoảng , khôi phục lại thanh âm nguyên bản: “Giờ tôi đã về nhà, anh thực muốn bắt tôi đi ? Không bằng chúng ta nói chuyện, nha?”
Trác tiên sinh đi về phía cậu một bước, cười nói: “Được, em nói một chút xem, theo như tôi biết tính cách của Ôn Kỳ không phải như vậy, em xảy ra chuyện gì?”
Ôn Kỳ lại lùi về phía sau.
Cậu bị kẹt giữa giường lớn cùng vách tường, phía sau là tủ đầu giường, không còn chỗ để lùi tiếp, nói: “Để trao đổi, tôi có chuyện muốn hỏi.”
Trác tiên sinh lại bước thêm một bước.
Ôn Kỳ thấy y cách mình ngày càng gần, mãi đến khi sau lưng sát tủ đầu giường thời thời khắc khắc đề phòng tên khốn này đánh ngất cậu: “Là ai bắt cóc tôi?”
Trác tiên sinh ngồi lại vị trí cũ, ném máy móc lên giường: “Không biết, tôi chỉ phụ trách nhiệm vụ tìm em, những thứ khác đều không rõ.”
Ôn Kỳ : “Ai bỏ thuốc?”
Trác tiên sinh: “Đây là vấn đề thứ hai, bảo bối, lần này đến em đáp.”
Ôn Kỳ: “Tôi đụng đầu mất trí nhớ.”
Trác tiên sinh: “Đừng lừa gạt tôi, tư liệu của Ôn Kỳ tôi đã xem qua, cậu ta không có bản lĩnh như em.”
Ôn Kỳ học theo ngữ khí nói chuyện của y: “Nhưng anh hỏi chính là tính cách của tôi a thân ái, tính cách tôi biến thành như vậy cũng bởi vì mất trí nhớ, đến lượt anh, ai hạ thuốc...”
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, đại ca ở bên ngoài hỏi: “Tiểu Kỳ, trong phòng em xảy ra chuyện gì?”
Trong phòng hai người mắt đối mắt, không khí có chút vi diệu.
Ôn Kỳ ra hiệu y đừng lên tiếng, để cậu giải quyết.
Trác tiên sinh tin tên nhãi này mới gặp quỷ đi.
Cơ hội tốt như vậy, nếu đổi lại thành y, nhất định sẽ nhân cơ hội này bắt người lại, sau đó muốn hỏi gì thì hỏi.
Vì thế y gần như cùng đứng lên cùng lúc với tên nhãi này, muốn nắm chạt cổ tay cậu, quả nhiên người này muốn tránh đi, vì vậy tăng thêm lực trực tiếp đem người đè lên tường.
Ôn Kỳ hét lên: “Đi vào! Tiến... A...”
Trác tiên sinh một tay che miệng tên nhãi này, cười thành tiếng ghé vào tai cậu: “Bảo bối, việc này chưa xong đâu.”
Xong, thả người, nhảy lên cửa sổ.
Đại ca vừa lúc mang người phá cửa xông vào, thấy bóng đen lướt qua trên cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo: “Đuổi theo !”
Ôn Kỳ cũng vọt đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Đại ca vội vàng đến bên cạnh cậu: “Em sao rồi?”
“Không sao, nhất định phải bắt được y,” Ôn Kỳ nói, “Y quen biết đám người lần trước bắt cóc em, lần này còn muốn bắt em đi !”
Sắc mặt đại ca càng thêm âm trầm: “Giao cho anh xử lý, em thành thật đợi ở đây đi.”
Anh vừa dứt lời liền liên hệ với hộ vệ nhà lớn, kêu bọn họ mở hệ thống phòng ngự cấp một, sau đó để lại một vài người bảo vệ em trai nhà mình, đi ra ngoài.
Ôn Kỳ vẫn đứng nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, kiểm tra thấy xung quanh thực sự không bóng người, lúc này dư quang quét qua, thấy trên bệ cửa sổ bị hái mất một đóa hoa, mí mắt giật giật vài cái. Mẹ nó quả nhiên là biến thái, lúc khẩn cấp như vậy mà tên khốn Trác Vượng Tài kia còn có tâm trạng hái hoa !
Giờ đã là ba giờ đêm.
Trên đường phố không một bóng người.
Thiên Gia quốc thực lực xếp thứ hai trên đại lục, quốc đô vì đô thị quốc tế hóa, hàng năm có không ít người đến nhập cư, trung tâm thành phố đông đúc như tổ ong, đèn đuốc sáng choang, ngày đêm náo nhiệt, mà khu vực trung tâm quốc đô lại yên tĩnh kỳ lạ.
Khu vực này diện tích lớn, nhà cửa phân tán, ở nơi này đều là nhân vật cấp bậc nguyên lão, Hạ gia cũng nằm ở nơi này.
Hạ Lăng Hiên ở một mình tại căn nhà hai tầng, phía sau cùng của Hạ gia, ngăn cách bởi một vườn hoa nhỏ.
Hạ Lăng Hiên mặc trang phục hưu nhàn ở nhà, tay cầm một đóa hoa thong thả trở về, thấy trong nhà có người, tiến lên chào hỏi: “Gia gia, ngài đã trở về.”
Hạ gia gia nhìn y: “Muộn như vậy còn đi đâu?”
Hạ Lăng Hiên: “Nhàn rỗi nên con ra ngoài đi dạo một chút.”
Hạ gia gia cau mày: “Cổ họng con làm sao vậy?”
Hạ Lăng Hiên tháo máy biến thanh trên cổ ra, hỏi: “Ngài muộn như vậy đến tìm con, có việc gì không?”
Hạ gia gia liếc nhìn máy biến thanh trên tay y , trầm mặc hai giây: “Hôm nay ta đến Sở nghiên cứu một chuyến, bọn họ quyết định thực hiện kết hoạch Thâm Hải.”
Hạ Lăng Hiên cầm đóa hoa khẽ ngửi, nghe vậy khóe miệng cong lên, cười như không cười: “Nha, liên quan gì đến con?”
Hạ gia gia: “Bọn họ muốn con làm tổ trưởng.”
Hạ Lăng Hiên: “Không hứng thú.”
Hạ gia gia cũng không thấy bất ngờ: “Ta sẽ cũng họ nói chuyện, nhưng có lẽ cuối cùng cũng do con làm.”
Hạ Lăng Hiên: “Con sẽ suy nghĩ, đã muộn rôi, ngài ngủ sớm đi.”
“Tiểu Hiên,” Hạ gia gia gọi y lại, nhìn thẳng vào mắt y, “Việc của tiểu Kỳ ta đã nghe mẹ con nối, nói thật cho ta biết, có phải con làm không?”
Hạ Lăng Hiên rất thản nhiên thừa nhận: “Dạ.”
Hạ gia gia: “Con...”
Hạ Lăng Hiên nói tiếp: “Việc chiếc thuyền kia là do con làm, sau đó không phải, cậu ấy bị người cướp đi, con muốn sắp xếp anh hùng cứu mỹ nhân, để cậu ấy ở bên ngoài nửa năm chờ hai người có tình cảm thì trở về, ai biết nửa đường lại xuất hiện một đám người.”
“Vì thế mà mẹ con muốn tiểu Kỳ tròn mười tám sẽ để hai đứa ở chung,” Tình tự đáy mắt Hạ gia gia sâu hơn, “Mẹ con, nó... không biết rõ tình trạng của con.”
Hạ Lăng Hiên cười khẽ một tiếng.
Nếu bị những người khác trong Hạ gia nghe thấy, có lẽ sẽ bị dọa đến mắc bệnh thần kinh, cũng may quanh đây không có người, cho dù vậy, thanh âm Hạ Lăng Hiên vẫn nhẹ hơn: “May mà mẹ con không biết, nếu để bà biết con trai là thứ không nhân tính...”
Hạ gia gia quát một tiếng: “Tiểu Hiên!”
Hạ Lăng Hiên dừng lại, không nói tiếp.
Hạ gia gia bình tĩnh, không tiếp tục đề tài này: “Việc tiểu Kỳ, con điều tra được ai làm chưa?”
“Tra được ở Mạn Tinh điển,” Hạ Lăng Hiên nói, “Có một tổ chức là tập đoàn Phái Lãm, nhưng phía sau họ chắc chắn có thế lực khác, lúc con điều tra có chút sơ xót để bọn họ xóa hết dấu vết, trừ phi dùng thủ đoạn đặc biệt, nếu không trong thời gian ngắn không có kết quả.
Hạ gia gia cau mày: “Ở bên ngoài thu liễm tính tình.”
Hạ Lăng Hiên: “Vậy nên con mới không đụng đến bọn chúng mà phái người đi điều tra.
Hạ gia gia gật đầu, ngữ khí hòa hoãn lại: “Việc của con cùng tiểu Kỳ.. Mẹ con là thích tiểu Kỳ nên muốn hai đứa cùng nhau, nó là mẹ con, nếu con không muốn nó cũng sẽ không bức con. Chuyện này để ta nói chuyện với nó, con cùng tiểu Kỳ không hợp nhau, đừng chậm chễ đứa nhỏ kia, nếu lần này nó thắng, ta sẽ làm kẻ ác, đem hôn ước giải trừ.”
Hạ Lăng Hiên phản ứng lại: “Gia gia, con nghĩ có thể cùng cậu ấy thử ở chung.”
Hạ gia gia không chút chần chừ: “Không được, việc này cứ quyết định như thế, mau đi ngủ.”
Hạ Lăng Hiên: “Nhưng con đột nhiên thấy cậu ta rất thú vị.”
Hạ gia gia lạnh nhạt liếc tên khốn này một cái, kiên quyết cực kỳ: “Không thương lượng, ta sẽ không để con nhúng chàm nó đâu.”
“...” Hạ Lăng Hiên nhìn lão gia tử đi xa, trở về phòng mở máy thông tin thường dùng lúc ở bên ngoài, nhắn tin cho Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ lúc này vẫn chưa ngủ, thấy có tin nhắn từ người lạ gửi đến: “Tôi là Không Ảnh.”
Không Ảnh? Ôn Kỳ giật mình, cậu đã nghe nói qua, đây chính là thần thoại sống a !
Ôn Kỳ nhắn lại: Chân thân?
Bên kia rất nhanh trả lời: Thật trăm phần trăm.
Ôn Kỳ cũng không tin luôn, hỏi lại: Vậy đại thần, anh tìm tôi có việc gì sao?
Bên kia phát đến một mặt cười, sau đó nói: Tôi muốn biết sau khi tôi đi, em có nhớ tôi không nha, bảo bối ?
Ôn Kỳ “Ầm” một tiếng trong đầu, không nhịn được xúc động muốn văng tục.
Chết tiệt, Trác Vượng Tài thế mà có khả năng là Không Ảnh !
Người nào đó tiếp tục không sợ chết: Em biết tôi gọi là Trác Phát Tài, còn không biết tên khác của tôi? Sao nào, Không Ảnh nghe êm tai hơn nhiều, ha ?
Ôn Kỳ không thèm đáp lại.
Tên vô sỉ nào đó đại khái đoán được tâm tình của cậu lúc này, vô cùng ác liệt mà săn sóc hỏi: Nửa đêm không ngủ được sao? Tới, tôi cùng em tâm sự.

Ôn Kỳ: “...”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét