Chương 19
----Họa sĩ thiên tài tại Diệu Lâm Bôi gây chấn động!!!
Chỉ một buổi sáng sự việc tại hội triển lãm đã được đưa lên mạng khiến lượng xem tăng liên tục. Có câu người ngoài nghề xem trò vui, đặc biệt một màn biến hóa thần kỳ như thế, không thiếu người thổ lộ muốn đi xem hiện trường trực tiếp.
Mà bên trong hội triển lãm, phóng viên đang phỏng vấn Miên Phong, về cái nhìn của hắn với bức họa của Ôn Kỳ.
Miên Phong vô cùng thành thực mà đánh giá cao tác phẩm của Ôn Kỳ, hỏi về chuyện đáng cuộc cũng rất thản nhiên, hắn sẽ theo ước định mà không theo đuổi Hạ học trưởng nữa.
Phóng viên hỏi: “Cậu có thấy tiếc nuối không?”
“Có một chút,” Miên Phong vẫn một bộ dáng ngạo khí, “Nhưng tôi đã cố gắng hết sức, không thẹn với lương tâm, hơn nữa sau chuyện này cũng có thu hoạch được một người bạn tốt.”
Phóng viên suy đoán: “Cậu đang nhắc đến Ôn Kỳ?”
“Đúng vậy.” Miên Phong trả lời phóng khoáng không gì sánh được.
Hắn cũng không trả lời thêm, để bảo tiêu ngăn cản phóng viên rời khỏi Diệu Lâm Bôi đi đến Ôn gia. Trước đây vì tình huống đặc thù nên hắn cũng không đến Ôn gia, bây giờ thì có thể rồi.
Ôn gia đã quyết định giải trừ hôn ước, tam thúc thấy không khuyên được nên đã rời đi từ lâu, đại ca thì đến công ty, ở nhà chỉ còn cha Ôn với Ôn gia gia.
Cha Ôn mời Miên Phong vào nhà, thấy đến thăm con trai nhỏ nhà mình liền đem người lên lầu, nhớ tới suy đoán của con trai lớn nhà mình, có chút không hiểu nổi người trẻ tuổi đang nghĩ gì, nếu thực sự cố ý muốn hủy hôn, tiểu Kỳ cứ để bức họa màu lam kia là được rồi, còn muốn gia công thêm tầng thứ hai để làm gì?
Ôn Kỳ đang chuẩn bị ngủ bù, thấy Miên Phong đến thăm mình, đột nhiên có chút chột dạ.
Cậu cố ý làm người này tức giận để đánh cuộc, dằn vặt người ta một thời gian, không đạt được mục đích, cuối cùng còn tự hố mình.
Cậu chưa từng yêu ai, không biết cảm giác từ bỏ một người là như thế nào, nhưng chắc chắn là rất khó chịu.
Nếu như sớm biết tên khốn Trác Vượng Tài nửa đêm sẽ đến, cậu liền dứt khoát đợi tên khốn vô sỉ kia lại đây, sau đó giả vờ bị kích thích mà giải trừ hôn ước, miễn gieo vạ cho Miên Phong.
Miên Phong nhìn bạn nhỏ này, cực kỳ chân thành mà khen ngợi: “Cậu rất lợi hại.”
“Tôi chỉ tôn trọng nghệ thuật mà thôi.” Ôn Kỳ cực kỳ chuyên nghiệp, một giây sau đã tiến vào trạng thái.
Tuy rằng việc này không phải cậu làm, nhưng làm một diễn viên chuyên nghiệp phải diễn đến cùng a. Tên nhãi này kéo người ngồi xuống sofa: “Tôi phải trải qua đau khổ mới tìm được linh cảm, như vậy kỳ thực không công bằng với cậu.”
Miên Phong: “Không liên quan đến vấn đề thắng thua. Cậu thế nào rồi? Sáng nay tôi thấy rất nhiều người vây quanh cậu, không sao chứ?”
“...Tôi ổn,” Ôn Kỳ cos mỹ nhân yếu đuối cười đến cực kỳ có cảm xúc, trầm mặc một hồi, “Cho dù thắng tôi cũng sẽ hủy hôn ước.”
Miên Phong ngẩn người.
“Tôi không nhớ tôi từng thích y, với lại hôn ước kia, tôi có chút sợ hãi,” Ôn Kỳ nói, “Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, giống như một khắc sau tôi lại ở thời điểm cùng đám người bắt cóc kia...”
Cậu nói được một nửa tay đã bị nắm chặt.
Miên Phong không giỏi dỗ dành người khác, chỉ nắm một lúc liền buông ra,nghiêng đầu không nhìn tên nhãi này: “Đừng sợ, tôi bồi cậu.”
Ôn Kỳ thấy việc này đang đi theo hướng rất kỳ quái, nghĩ nghĩ một lúc liền nói: “Tôi thực sự chúc phúc cho hai người, nếu không chúng ta lại đánh cuộc, ai thắng có thể tiếp tục theo đuổi Hạ Lăng Hiên...”
“Không sao, cậu không cần nói gì nữa,” Miên Phong nhìn bạn nhỏ này, “ Tôi sẽ không vì mình thua mà giận cậu, chúng ta vẫn là bạn bè.”
Ôn Kỳ: “Ừm.”
Hai người nói chuyện một lúc, đến khi Miên Phong bị người nhà giục về mới thôi.
Ôn Kỳ không còn buồn ngủ nữa, nhàm chán lên mạng, sau đó nhìn thấy tác phẩm của mình, nhìn đến cuối video liền thấy bức họa này thật quen mắt, nhất thời không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu.
Bạn nhỏ này không ngủ được liền nghĩ đến chuyện bức họa, nghĩ cha Ôn và Ôn gia gia không có khả năng, nếu không hai người đã ngăn cản việc hủy bỏ hôn ước. Nghĩ đến đại ca, từ thái độ có vẻ tán thành hôn ước, nhưng cũng không chắc chắn có phải người này làm hay không.
Vì vậy, Ôn Kỳ liền bấm số thông tin của đại ca: “Anh biết không, lần này là em muốn thua.”
Đại ca đối với việc này cũng thấy rất kỳ lạ: “Sau đó em thấy thua thì quá mất mặt, nên mới thắng trước sau đó giải trừ hôn ước.”
Ôn Kỳ nhìn anh: “Anh nói xem.”
Đại ca: “Có lẽ là vậy.”
Ôn Kỳ không mở miệng, lẳng lặng đánh giá anh, đại ca không hiểu bạn nhỏ này muốn làm gì, mới hỏi có việc gì không. Ôn Kỳ nhìn anh, nói: “Không có việc gì. Ca, gặp lại sau.”
“...” Đại ca có chút mơ hồ, nghĩ em trai nhà mình lại lên cơn, vì vậy tiếp tục làm người đàn ông tốt vùi đầu công tác.
Ôn Kỳ loại bỏ đại ca khỏi danh sách hoài nghi, suy nghĩ một lát lại nghĩ đến một người, Vân Thu.
Vân Thu đã thi đại học xong, đang cùng bạn cùng lớp đi bơi, hiện giờ không ở quốc đô.
Bất quá trong thời gian Ôn Kỳ nghỉ ngơi, Vân Thu từng tới thăm, quả thật có khả năng tiếp xúc với bức họa, chỉ là Vân Thu trước giờ tính tình yếu đuối, không bao giờ phản đối ý kiến của cậu, theo lý thuyết sẽ không ngăn cản, trừ khi bị người xúi giục.
Để phòng ngừa vạn nhất cũng bấm số của Vân Thu.
Vừa bắt máy đã nghe thanh âm sung sướng của Vân Thu: “Biểu ca, em đã nhìn thấy video rồi, anh thật lợi hại, làm sao anh làm được vậy? Em cùng đồng học suy đoán nửa ngày...”
Ôn Kỳ: “Anh bấm nhầm, mấy đứa chơi vui vẻ. Nói chuyện sau nha.”
Cậu nói xong liền tắt máy, vừa nhìn qua đã biết chi thứ Ôn gia rất tán thành hôn ước này, nhưng phạm vi này quá lớn, huống hồ cũng có thể thuê người làm.
Nghĩ nghĩ một chút, Ôn Kỳ tìm quản gia lấy danh sách khách đến thăm đại trạch, sau đó mỉm cười ôn hòa tán gẫu cùng người làm.
Thế nhưng cậu không nắm được thông tin của người kia !
Triển lãm nghệ thuật vẫn náo nhiệt như cũ.
Bức vẽ của Ôn Kỳ trở nên nóng bỏng tay, ngày đàu tiên đã không có ít người tranh giành muốn mua. Hạ phu nhân cùng khuê mật đi dạo một vòng, quay về liền nói tin này cho chồng mình nghe, mãi đến khi Hạ gia gia về vẫn chưa hết hưng phấn: “Ba, Tiểu Kỳ nhất định sẽ thắng.”
Hạ gia gia gật đầu, có chút chột dạ ---- đứa nhỏ kia thiên tận vạn khổ muốn chiến thắng, không để thằng bé cao hứng mấy ngày đã dội xuống một chậu nước lạnh, thương tâm cỡ nào a !
Hạ phu nhân thấy còn chưa đủ, còn lấy máy thông tin cho lão nhân xem video. Hạ gia gia chỉ nhìn cũng biết chuyện đã qua, cũng không mấy hứng thú, thế nhưng giờ khắc này nhìn vào khóe mắt nhất thời giật giật cực kỳ nhiệt tình. Hạ phu nhân thấy lão nhân vẻ mặt không rõ, kinh ngạc: “Ba?”
Hạ gia gia “ân” một tiếng, cố gắng nhẫn nhịn đến tối, nỗi giận đùng đùng tiến vào biệt thự nhỏ của Hạ Lăng Hiên, tức giận ầm ầm: “Bức họa của Tiểu Kỳ là do con làm? Con điên rồi sao? Biết bên ngoài có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm con không?”
Hạ Lăng Hiên ngồi chính giữa sofa, trên tay là ly vang đỏ, nghe thấy vậy tâm tình cực tốt rót cho lão nhân nhà mình một ly: “Chỉ là một cái video nho nhỏ, bọn họ cũng không thể nhìn ra cái gì.”
Hạ gia gia tức không chỗ phát tiết: “Sao con lại xen vào? Cứ như thế để thằng bé thua không được sao?”
Lão nhân hơi dừng lại một chút, ý thức được trọng điểm: “Thằng bé ban đầu lấy bức họa kia dự thi, nguyên bản là muốn thua ?”
“Ân, nhưng con không muốn em ấy thua,” Hạ Lăng Hiên đem ly rượu đưa tới, “Gia gia, sau này con sẽ không bắt nạt em ấy, có thể để chúng con ở chung không?”
Hạ gia gia tim đập thình thịch, nheo mắt nhìn y, nhưng thanh âm trên miệng có chút khẩn trương: “ Con...con đối với thằng bé không phải chỉ thấy hứng thú thôi, phải không?”
Hạ Lăng Hiên: “Là hứng thú.”
Hạ gia gia: “Kia, vậy con buông nó ra, đi tìm người khác chơi đi?”
Hạ Lăng Hiên không chút nghĩ ngợi đáp: “Không muốn.”
Vừa nói xong, y đầu tiên ngẩn người, sau đó trầm mặc.
Chỉ nghe Hạ gia gia dùng giọng trần thuật khẳng định: “Con với thằng bé không chỉ là hứng thú.”
Lần này Hạ Lăng Hiên không phản bác, nâng ly rượu, tựa hồ như đang suy tư.
“Vậy con càng không thể ở cùng thằng bé !” Hạ gia gia lạnh lùng nói, “Ngày mai con rời đi, hết nghỉ hè lại quay về cho ta, sau này cũng không được gặp nó nữa !”
Đáy mắt Hạ Lăng Hiên lóe lên tia tức giận : “Gia gia !”
Hạ gia gia : “Không thương lượng !”
“Bộp” một tiếng
Hạ Lăng Hiên trực tiếp bóp nát ly rượu, máu tươi hòa lẫn rượu vang đỏ, nháy mắt chảy đầy tay.
Hạ gia gia hô hấp ngưng trọng, cũng không nhân nhượng: “Con cũng biết rõ tình huống của mình, nghĩ lại xem bọn Tiểu Bắc làm sao lại chết, con muốn đi theo vết xe đổ của bọn nó sao?”
Hạ Lăng Hiên yên tĩnh nhìn chằm chằm tay mình, hoàn mỹ không vết sẹo, trên mặt vô biểu tình.
Hạ gia gia đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, đi về phía trước một bước, ngồi xổm xuống trước mặt cháu trai nhà mình: “Tiểu Hiên, con cũng biết hậu quả như thế nào mà, nếu nhìn thấy thằng bé cũng được, nhưng đừng khiến nó thương tổn.”
Lão nhân giọng khàn khàn, nhịn đau nói: “Trước khi con vẫn chưa hoàn toàn mê luyến thằng bé, buông tay đi !”
Hạ Lăng Hiên vẫn trầm mặc như trước, lâu đến mức Hạ gia gia muốn tiếp tục khuyên y, liền thấy y trên miệng lộ ra một nụ cười vặn vẹo. Sắc mặt Hạ gia gia đột biến, vội vàng kéo khoảng cách, da đầu tê dại nhìn y. Hạ Lăng Hiên vẫn không nhúc nhích, chỉ chậm ra mở miệng, gian nan từ kẽ răng phun ra một từ: “Được.”
Hạ gia gia thần kinh căng thẳng đột nhiên buông lỏng, nhìn nhìn cháu trai nhỏ, trên mặt lóe qua một tia đau lòng không dễ phát hiện: “Việc hôn sự ta sẽ giải quyết, nghỉ hè con ra ngoài , vẫn dùng lý do như trước đây.”
Hạ Lăng Hiên chỉ nở nụ cười, trên mặt liền khôi phục dáng vẻ không biểu cảm, không động mà vẫn ngồi trên sofa.
Hạ gia gia: “Tay con...”
Hạ Lăng Hiên lạnh lùng nói: “Đã khép lại.”
Hạ gia gia nghĩ lại cái ly pha lê bị bóp nát, mí mắt giật giật : “Đừng quên lấy mảnh vỡ ra.”
Hạ Lăng Hiên: “Vâng.”
Hạ gia gia biết y hiện giờ muốn ở một mình, thở dài một hơi, rời đi.
Cửa phòng phát ra tiếng “kẽo kẹt”
Cả tòa biệt thự khiến người ta nghẹt thở.
Đêm đã khuya.
Ôn Kỳ buổi chiều nói chuyện với người làm liền co chút mệt, ngủ thẳng đến tận lúc ăn cơm tối, đến đêm liền không ngủ được.
Cậu nhìn thời gian, nhớ đến mình gần đây đều ở nhà tĩnh dưỡng, cảm thấy mình thiệt thòi quá chừng, liền thay quần áo ra ngoài, đến hội sở có tiếng xa hoa ở Quốc đô dự định hưởng thụ cuộc sống về đêm. Kết quả vừa bước đên cửa liền bị bảo vệ chặn lại, cung kính mà mời đi.
Quản lý đại sảnh áy náy : “Ôn thiếu, vị thành niên không thể vào.”
Ôn Kỳ cười cười: “Bên trong khẳng định không ít vị thành niên, nếu không tôi vào tìm thử.”
Nụ cười trên mặt quản lý có chút cứng lại, giải thích : “Bọn họ đều có người trưởng thành đi cùng, Ôn thiếu cũng có hẹn với người khác ?”
Ôn Kỳ nhìn hắn chằm chằm.
Quản lý có nỗi khổ không thể kể ra, cực kỳ oan ức.
Hiện giờ ai không biết vị thiếu gia này trạng thái tinh thần có vấn đề, nếu như xảy ra chuyện ở chỗ này có bán mình đi cũng không đền nổi !
Nếu không trước cho người vào, sau đó liên hệ với Ôn gia ? Quản lý thấy vị thiếu gia này không nhúc nhích, đang định thay đổi sách lược thì nghe thấy có người nói: “Ôn học đệ ?”
Ôn Kỳ quay đầu lại, thấy là Phó Tiêu, phía sau còn có hơn mười người, thậm chí còn có Hạ Lăng Hiên.
Cậu ngạc nhiên đi tới: “Phó học trưởng ra ngoài chơi ?”
Phó Tiêu: “Ân, sinh nhật bằng hữu, còn học đệ ?”
Ôn Kỳ càng thêm kinh ngạc.
Theo như cậu biết, Hạ Lăng Hiên chỉ đi dự tiệc sinh nhật của Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt, hôm nay cũng không phải sinh nhật của hai người kia... Cậu nhìn về phía Phó Tiêu, thấy người này chớp chớp mắt với mình liền biết mình đoán đúng : Tiểu tử này không biết dùng biện pháp gì dẫn Hạ Lăng Hiên tới đây, nhân lúc y say mà cù léc !
Nhân tài a !
Cậu trong lòng tán dương một tiếng, đoạn nói : “Tôi tới xem có thể gặp người quen để được mời một ly hay không ?”
Phản ứng thật nhanh !
Phó Tiêu lập tức nở nụ cười : “Đi, chúng ta mời học đệ.”
Ôn Kỳ cũng thuận theo đi cùng hắn, thấp giọng hỏi: “Anh làm sao kéo được y đến đây ?”
Phó Tiêu : “Tôi chỉ hỏi một câu, cậu ta liền đồng ý, có lẽ do tâm tình không tốt...”
Phó Tiêu lỡ lời, câm miệng.
Ôn Kỳ cũng rất hiếu kỳ.
Hạ Lăng Hiên vì sao tâm tình lại không tốt? Lẽ nào do mình thắng cược, không thể giải trừ hôn ước ?
Cậu chậm rãi nở nụ cười : “Không có chuyện gì, tôi an ủi anh ta một chút, tâm tình sẽ tốt thôi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét