Diệu Lâm Bôi mang tính chất thi đấu toàn quốc, mỗi năm tổ chức một lần.
Lấy hình thức thi đấu là triển lãm các tác phẩm hội họa, địa điểm là ở đại sảnh Diệu Lâm Bôi, thời gian một tháng vừa lúc nghỉ hè.
Diệu Lâm Bôi có quy định năm mươi người đứng đầu được trực tiếp tham gia triển lãm, không cần tham gia vòng loại. Ôn Kỳ cùng Miên Phong vừa lúc có mặt trong danh sách này, song song tiến vào triển lãm.
Ôn Kỳ ngâm mình trong phòng một ngày một đêm, buổi sáng mang theo tơ máu mở cửa.
Cha Ôn sợ hết hồn: “Con làm sao vậy?”
Ôn Kỳ: “Tối hôm qua gặp ác mộng.”
Cha Ôn không yên lòng: “Nếu không không đi nữa?”
“Không được,” Ôn Kỳ kiên quyết, “Đã đánh cược không thể lùi bước, nam tử hán đại trượng phu có chết cũng phải chết trên chiến trường.”
Mấy người Ôn gia: “...”
Ôn gia tuy có con cháu tiến vào quân bộ, nhưng vẫn thiên về thương nghiệp hơn.
Ôn lão gia trên thương trường tinh phong huyết vũ mấy chục năm, tính cách cũng được luyện ra từ đó, hôm nay nghe cháu trai nhỏ nói như vậy, lão thực sự có xúc động muốn ấn đầu tên nhãi này về bụng mẹ sinh lại.
Lão đầu lặng lẽ nhịn, thấy só tuổi của mình thực sự không có mặt mũi mà vác cái mặt già nua này đi “náo nhiệt”, sau khi ăn xong liền đi uống trà đạo tu thân dưỡng tính, chờ pha xong một bình trà thì tam thúc từ ngoài cửa đi vào.
Ông nói: “Con không đi?”
Tam thúc thở dài.
Hắn biết Ôn Kỳ giao tác phẩm gì ra, cũng nghe được đánh giá của vị lão sư kia, trong lòng cảm thấy Ôn Kỳ đang đùa giỡn, tới hỏi: “Ba, ngài nói phải làm sao bây giờ.”
Ôn lão gia tử thong thả rót một chén trà: “Chuyện tương lai ta không biết được, nhưng chỉ cần Hạ gia vẫn thích Ôn Kỳ thì nó vẫn còn cơ hội.”
Tam thúc phản ứng hai giây sau đó, nhanh chóng rời đi.
---Ôn Kỳ cho dù thua, cũng không thể thua quá khó coi, ít nhất cũng phải cứu vãn danh tiếng một chút.
Mấy người Ôn Kỳ lúc này vừa đến Diệu Lâm Bôi.
Chi thứ Ôn gia đến không ít người, đa số là tiểu bối.
Một số người trong trường học, một số thiếu gia trong giới thượng lưu cũng đến, đều là muốn xem kịch vui. Ôn Kỳ quét mắt qua một lượt, giơ gương mặt tiều tụy đi tiếp, một lúc sau thì gặp Miên Phong.
Truyền thông sớm biết tâm điểm tranh tài lần này, lên tinh thần nhìn chằm chằm hai người, thấy hai người tới gần trò chuyện, Miên Phong dường như rất lo lắng cho Ôn Kỳ, khiến bọn họ sững sờ, sau đó cảm thán, không hổ là thiếu gia của đại gia tộc, thật biết diễn a !
Mấy người Ôn gia đi cùng cũng sững sờ, thấy Ôn Kỳ cùng tử địch sóng vai cùng nhau nhìn qua rất vui vẻ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đại ca phản ứng nhanh, thấp giọng nói: “Ba nói xem hai đứa có phải đã thương lượng trước rồi không?”
Cha Ôn nhìn anh có chút không hiểu: “Hả?”
Đại ca phân tích: “Tiểu Kỳ không nhớ tiểu Hiên, muốn hủy hôn ước, Miên Phong thích tiểu Hiên, hai đứa bắt tay với nhau.
Cha Ôn: “...”
Rất có khả năng nha !!!
Nhưng mà giờ nói gì cũng không có tác dụng.
Hàng trăm cặp mắt đang nhìn chằm chằm, bọn họ cũng không thể làm gì.
Năm mươi người đứng đầu có thể lựa chọn đem tác phẩm công khai, đến lúc xuất hiện thì tự mình xốc vải che lên, thuận tiện còn bày tỏ một chút về tác phẩm của mình. Ôn Kỳ lựa chọn công khai, tác phẩm đã đặt đó, chỉ chờ cậu kéo rèm.
Cậu đi tới, nhìn đám người xung quanh, bình tĩnh cực kỳ: “Đây là tác phẩm của tôi, tên là tự do.”
Hai mắt thiếu niên đỏ hồng, giữa lông mày hiện ra chút uể oải, trạng thái vừa nhìn đã biết không được khỏe, nhìn qua chính là vô cùng yếu đuối, mong manh, dễ đẩy ngã, khi nói đến tác phẩm của mình hai mắt thiếu niên chăm chú, duy trì gia giáo tốt đẹp khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Ôn Kỳ: “Tác phẩm này tôi lấy linh cảm khi bị bắt cóc, đối với tự do khát khao khôn cùng, bên trong chứa đựng tình cảm của tôi, cùng với cái nhìn tương lai...”
Mấy người cha Ôn chăm chú lắng nghe, lại nghĩ tới dưới tấm vải kia là thứ gì, nỗ lực làm ra biểu tình nghiêm túc.
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt cũng đứng trong đám người quan sát, cười nói: “Tôi thấy sau khi mất trí nhớ thì cậu ta đáng yêu hơn nhiều.”
Nói xong quay qua nhìn Hạ Lăng Hiên một cái: “A Hiên, không xem một chút sao?”
Hạ Lăng Hiên đóng máy thông tin lại, không để ý đến hắn .
Y vừa xem kết quả xét nghiệm.
Y đến Ôn gia, thừa lúc không ai để ý mà lấy tóc của cha Ôn và Ôn Kỳ đi kiểm tra nhưng bên kia quá bận, mãi đến bây giờ mới có kết quả, hai người kia đúng là phụ tử.
Này thật đúng là vô cùng kỳ quái.
Tuy nói người nào đó lớn lên giống Ôn Kỳ hoặc đem mặt sửa cho giống Ôn Kỳ thì khả năng tương đối nhỏ, nhưng y cũng từng suy đoán dù sao một người trong thời gian ngắn mà tính cách cùng năng lực thay đổi nhiều như vậy, bây giờ đã có bằng chứng, cũng không thể không tin.
Nhưng mà y thực nghĩ không ra.
Cho dù trước đây không thường xuyên gặp Ôn Kỳ, nhưng cũng biết khá rõ về người này, có khả năng thay đổi nhiều như vậy là do trên đường phát sinh chuyện... Y đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhất thời sau lưng căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này Ôn Kỳ cùng đã nói xong: “Tôi hy vọng các vị ở đây có thể nhìn được tiềm năng của nó.”
Cậu kéo tấm rèm che xuống, một khối màu lam trong nháy mắt xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Mọi người đang nghe đến vô cùng high vừa nhìn thấy bức tranh của tên nhãi này, lập tức sợ ngây người. Miên Phong đứng bên cạnh tên nhãi này cũng ngốc luôn, Phó Tiêu “phốc” một tiếng, sau đó thu liễm, cả khán phòng im lặng nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Cha Ôn khóe miệng co giật, dùng tay chạm con trai lớn.
Đại ca mặt không cảm xúc bước lên phía trước, trước khi em trai nhỏ nhà mình bị người ta công kích mang về, còm bức tranh này,... nếu ban tổ chức không có ý kiến thì cứ để ở đây trưng bày một tháng đi.
Nhưng anh vừa bước lên một bước, đoàn người không hiểu sao lại kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Co người kích động nói: “Mau nhìn bức họa !”
Cha Ôn cùng mấy người Ôn gia mãnh liệt ngẩng đầu lên.
Ôn Kỳ đang chuẩn bị nghênh đón mưa to gió lớn, nghe vậy quay đầu lại, chỉ thấy bức tranh dần dần biến hóa, đột nhiên chỗ này đậm một chút, chỗ kia nhạt một chút, sau đó biến đổi một cách quỷ dị biến thành một bức tranh hoàn mỹ.
Ôn Kỳ: “...”
Mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn kỳ tích này, hai giây sau ồn ào như vỡ tổ.
“Này...này cũng quá trâu đi.”
“Mọi người thấy không, phía sau có bóng mờ !”
“Đây chính là lực lượng ẩn giấu mà cậu ta nói đi ?”
Mấy người trong nghề tức tốc vây lại, cách tấm pha lê kiểm tra bóng mờ trong bức họa, liên tục tấm tắc thán phục.
Ôn Kỳ bị bọn họ đẩy qua một bên, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Có người động tay động chân vào bức họa của cậu ! Là ai?!!
Nhưng mà không kịp để cậu phản ứng lại, mọi người đã đem cậu vây kín.
“Bóng mờ kia có phải là một người không?”
“Xin hỏi, làm sao cậu có thể để bức họa biến hóa như vậy? Chẳng lẽ vì ánh sáng chiếu rọi? Cậu thật có thiên phú !”
“Thực sự là thiên tài ! Tầng thứ hai vẽ không có chỗ để chê !”
“...” Ôn Kỳ nói, “Ý muốn tôi biểu đạt đều ở tầng thứ nhất, nếu các người có chấm điểm, một mảnh xanh lam kia, xin dựa vào đó mà chấm điểm cho tôi !”
Mọi người nhìn nhìn, tầng thứ nhất không có gì đặc sắc, nhưng sau khi gia công thêm tầng tứh hai lập tức khiến lòng người chấn động, đều không biết phải chấm điểm như thế nào, Sau đó, có người nói: “Tự do ! Tôi cảm nhận được a!”
“Ân, một mảnh xanh lam, cỡ nào rung động lòng người!”
“Không sai !”
Ôn Kỳ: “...”
Phó Tiêu cũng kinh ngạc: “Tôi ban đầu cho là cậu ta sẽ thua, không nghĩ tới cũng có chút bản lĩnh, A Hiên cậu thấy sao?”
Hạ Lăng Hiên đè xuống vui sướng trong lòng, cố gắng cos mỹ nhân băng sơn: “Không có.”
Phó Tiêu cũng không chút bất ngờ, chen theo đám người xem những tác phẩm khác.
Càng về sau người cũng càng nhiều.
Đại ca thấy bọn họ còn muốn hỏi đông hỏi tây, liền dùng lý do “Em trai tinh thần không tốt !” cản bọn họ lại sau đó mang bạn nhỏ này đi. Tam thúc sau khi đuổi tới biết được kết quả, sắc mặt vui mừng: “Không hổ là tiểu Kỳ nhà chúng ta !”
Ôn Kỳ híp mắt nhìn hắn.
Tam thấy có chút lạnh, hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Kỳ nhìn hắn một lúc thấy không giống hắn làm, liền lắc đầu biểu thị không có việc gì, sau đó được đại ca nhà mình đưa về nhà, thấy bọn họ muốn ăn mừng, liền nói: “Thi đấu mặc dù thắng, hôn ước này con cũng muốn hủy.”
Không khí náo nhiệt bị quét không còn một mảnh.
Mọi người yên tĩnh cùng nhau nhìn bạn nhỏ này .
Tam thúc suy đoán: “Tiểu Kỳ hay lần trước bị dọa? Không sao cả, chúng ta mời bác sĩ...”
Ôn Kỳ xua tay cắt đứt lời hắn, tạm thời đem việc thi đấu vừa rồi đè xuống, dự định sau này điều tra, dứt khoát vô cùng: “Trước khi mọi người người khuyên con, con muốn hỏi một số vấn đề, mọi người muốn con cùng Hạ Lăng Hiên, là vì hôn sự này có lợi với Ôn gia? Đổi người khác cũng không vấn đề gì đi? Ở đây có ai tôn trọng ý kiến của con, nói cho con nghe một chút.”
Thấy tam thúc há miệng muốn nói, liền tiên hạ thủ vi cường: “Trước khi nói con đã suy nghĩ kỹ, trong lòng con có nghi ngờ, nếu mọi người nói quá êm tai, con có thể cùng Hạ Lăng Hiên ký một hiệp ước, để Ôn gia cùng Hạ gia sau này không có xung đột lợi ích.”
Tam thúc kêu lên: “Cái gì ?”
Ôn Kỳ cười như không cười: “Mọi người cũng vì con mà suy nghĩ, không phải sao?”
Tam thúc đem lời muốn nói nuốt về, vội vàng nháy mắt với cha Ôn.
Đại ca có chút ngoài ý muốn nhìn em trai nhà mình, lần đầu tiên cảm nhận được nhuệ khí trên người bạn nhỏ này, chỉ thấy cha Ôn mở miệng: “Tiểu Kỳ, con về phòng nghỉ ngơi đi.”
Ôn Kỳ liếc mắt nhìn ông.
Cha Ôn đi tới trước mặt cậu: “Ba đã đáp ứng mẹ con chăm sóc con thật tốt, con muốn cùng ai kết hôn thì kết hôn với người đó, nếu đối với hôn sự này không hài lòng, vậy chúng ta hủy, sau này con thích ai, chỉ cần y đối tốt với con ba cũng đồng ý.”
Ôn Kỳ trong lòng đột nhiên có cảm giác như bị kim châm, tựa như muốn đem mảnh ký ức thật sâu trong lòng lấy ra. Cậu hai mắt nhìn cha Ôn, không nói lời nào đi lên phòng.
Tam thúc trơ mắt nhìn bạn nhỏ này lên phòng, không thể tin mà nhìn cha Ôn: “Đại ca?”
“Đừng nói gì cả, tiểu Kỳ là con trai tôi, tôi làm chủ,” cha Ôn nhìn bọn họ, “Nếu thằng bé đã không vui, vậy hủy đi.”
Tam thúc: “Anh điên rồi sao? Trước đây nó thích Tiểu Hiên như vậy, sau này nó nhớ lại thì làm sao?”
Cha Ôn không trả lời hắn, chỉ nhìn lão gia tử: “Ba ?”
Ôn gia gia nâng chung trà uống một ngụm, gật đầu: “Chọn ngày nói với người bên Hạ gia.”
Tam thúc cả kinh đứng lên: “Ba?!!”
“Không có lần này có thể có lần sau.”
Lão gia tử đã chuẩn bị tốt việc hủy hôn, vì vậy bình tĩnh cực kỳ, chỉ là hôm nay thấy Ôn Kỳ lộ ra sự sắc bén mới suy đoán toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối là do tiểu Kỳ cố ý sắp xếp.
Nếu như tiểu Kỳ có bản lĩnh như vậy, sau này có thể bồi dưỡng đến công ty.
Nha, tiền đề là tên nhãi này tinh thần bình thường không có ý đồ lôi kéo toàn bộ công ty gia nhập tà giáo.
Lúc này Hạ gia gia cũng nhận được kết quả của hội triển lãm.
Thấy máy thông tin vang lên, mở ra thì trên đó hiện ra thân ảnh cháu trai nhỏ nhà mình: “Ta đã biết.”
Hạ Lăng Hiên: “Con muốn hỏi chuyện khác, việc lần trước ngài nhắc đến... Ôn gia có than dự không?”
Hạ gia gia một giậy sau mới hiểu tên khốn này nhắc đến kế hoạch Thâm Hải, khẽ cau mày: “Bọn họ không có khả năng tham dự vào, sao vậy?”
“Không có gì, con chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Hạ gia gia nhìn cháu trai nhà mình một lúc, đoán không ra tên khốn này nghĩ gì mới quay lại đề tài vừa rồi: “Việc ở hội triển lãm ta đã biết, chờ một tháng sau có kết quả ta sẽ giải trừ hôn ước, sau này mi đừng đi gieo vạ cho con nhà người ta.”
Hạ Lăng Hiên: “...”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét