Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2017

[LTNĐPĐH] Chương 20

Chương 20
Thọ tinh hôm nay là con nhà giàu hoàn toàn không thiếu tiền tiêu, bao trọn một loạt hoạt động : KTV, trò chơi, phim ảnh, đánh golf... chia ra thành năm gian phòng, cạnh cửa sổ sát mặt đất có một quầy bar, trong tủ rượu vô cùng phong phú khiến Ôn Kỳ với Phó Tiêu cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Một lát sau có mấy tên mang theo mỹ nhân vào phòng bao, bầu không khí nhiệt tình cũng giảm một chút.
Hạ Lăng Hiên ngồi trên sofa trong phòng khách nhỏ, bên trái là quầy bar. Y nhìn người phục vụ, người sau liền hiểu ý mà dâng lên rượu đỏ.
Hạ Lăng Hiên rót một ly, một ngụm tiếp một ngụm, mím chặt môi, trong chớp mắt liền chỉ còn một nửa.
Ôn Kỳ cùng Phó Tiêu đứng ở cửa phòng trò chơi nhìn y, thấy cho dù không cần bọn họ ra tay, Hạ Lăng Hiên cũng có thể tự chuốc say mình.
Đèn ở quầy bar rất mờ, cả gian phòng đều nhiễm một tầng ánh sáng ái muội.
Hạ Lăng Hiên mặc một thân quân trang trên người, rũ mắt uống rượu, trên mặt lại là vẻ lạnh lùng cấm dục, cực kỳ câu nhân !
Có vài mỹ nhân nhìn y chằm chằm, thăm dò bước tới gần, thấy ánh mắt y quét qua tỏ rõ không muốn bị quấy rầy, chỉ có thể tiếc nuối rời đi, khí chất cấm dục trên người càng thêm nồng đậm.
Ôn Kỳ “sách” một tiếng, lẩm bẩm nói : “Đáng tiếc !”
Phó Tiêu nghe thấy rõ ràng, hỏi : “Cậu muốn để các nàng chuốc say cậu ấy ?”
“Không phải.” Ôn Kỳ híp mắt nhìn Hạ Lăng Hiên.
Cậu ý muốn nói một mỹ nhân cực phẩm như vậy, thế nhưng đáng tiếc, cậu càng thích tự do hơn, vì vậy hôn ước nhất định phải hủy.
Tây Hằng Kiệt lúc này đi tới, nhìn Hạ Lăng Hiên bên kia, nói : “Tâm tình A Hiên không tốt sao ?”
Phó Tiêu quan sát Ôn Kỳ, vừa muốn đổi chủ đề đã thấy Ôn Kỳ phụ họa : “Là rất không tốt, không phải vì tôi.”
 Hai người đồng thời nhìn về phía tên nhãi này.
Ôn Kỳ bổ sung : “Trực giác.”
Cậu vốn nghĩ Hạ Lăng Hiên bởi vì việc đánh cược kia mà phiền lòng nên muốn ra ngồi một chút, nhưng giờ thấy người này uống rượu một mình, cậu mới biết mình sai rồi. Hạ Lăng Hiên rất biết    khống chế tâm tình, hôn ước này không thể khiến y buồn bực như vậy.
Cậu nói : “Tôi đi thử xem.”
Dứt lời liền bước đến ngồi xuống cạnh Hạ Lăng Hiên, hơn nữa còn ngồi rất gần, khiến Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt đều muốn nói một câu “ Anh hùng a!”
Hạ Lăng Hiên lạnh lùng liếc tên nhãi này một cái, một bộ “ Có việc mau nói, không việc liền lăn”.
Ôn Kỳ cười nói : “Đừng vô tình thế chứ, tốt xấu gì tôi cũng là vị hôn phu của anh, ngồi một lát không được sao ?”
Tất nhiên không phải.
Hạ Lăng Hiên trong lòng nghĩ.
Ôn Kỳ : “Tâm trạng anh không tốt sao ?”
Hạ Lăng Hiên : “Không liên quan tới cậu.”
Ôn Kỳ : “Có tiện nói ra không ?”
Hạ Lăng Hiên không phản ứng lại bạn nhỏ này, đem ly rượu uống hết, lại rót thêm một ly. Ôn Kỳ quan sát y một lát, sau đó đứng dậy rồi đi. Hạ Lăng Hiên màu mắt trầm xuống, trong một giây muốn đem người kéo về, gắt gao ôm vào lòng. Y nắm chặt ly rượu trong tay, có chút không khống chế được suýt đem ly rượu bóp nát, sau vài giây liền thả lỏng sức trên tay.
Từ lúc bắt đầu gặp ở cửa hội sở, mỗi giây thần kinh của y đều căng chặt theo cử động của người này, cho dù đối phương có vào trong phòng, bản thân cũng không tự giác mà tìm kiếm vị trí em ấy. Những cảm xúc này dần thai nghén, dần dần lớn lên, khiến y biết rõ là có độc nhưng vẫn cứ lao đầu vào, cho dù khó khăn cũng muốn tiếp tục.
Nhưng vậy không được.
Hạ Lăng Hiên dùng đầu lưỡi đẩy thuốc ở rãnh răng ra, ung dung tiếp tục uống rượu nuốt thuốc xuống.
Mấy giây sau đau đớn theo thần kinh bao trùm toàn thân y.
Cơn đau khiến tư duy y an phận mà tạm thời không để ý đến người nào đó, Hạ Lăng Hiên muốn nở một nụ cười lãnh khốc, nhưng vẫn nhớ ra hoàn cảnh xung quanh mà nhịn xuống.
Ôn Kỳ trở lại chỗ Phó Tiêu, nói cho bọn họ biết Hạ Lăng Hiên không phải vì việc đánh cược mà buồn bực, nhưng người ta không nói, cậu cũng không biết tại sao.
Mọi rất nhanh thấy tần suất Hạ Lăng Hiên uống rượu giảm đi, có lẽ đã điều chỉnh được tâm tình.
Tây Hằng Kiệt không nhịn được mà nói : “Tôi nói, hai người như vậy có phải hơi đó đó hay không?”
Phó Tiêu có chút do dự, A Hiên lần đầu tâm tình không tốt như vậy, bây giờ bọn họ lại này nọ với y, không phải là muốn tìm chết sao ?
“Tâm tình không tốt mới uống nhiều rượu, uống say rồi khóc được mới tốt, bình thường càng kiềm chế đến lúc bạo phát càng nghiêm trọng,” Ôn Kỳ dừng lại một chút, cười híp mắt, “Hai anh muốn nhìn không?”
Phó Tiêu : “...”
Tây Hằng Kiệt : “...”
Ba giây sau, Phó Tiêu hỏi : “Học đệ, làm sao chuốc say cậu ấy bây giờ ?”
Tây Hằng Kiệt lập tức có xúc động muốn rời xa hai cái tên chỉ biết gây tai họa này, nhưng vừa lui nửa bước lại liếc mắt nhìn Hạ Lăng Hiên bên kia, liền đứng im không động nữa, nghe hai người bên cạnh đang phát rồ thương lượng với nhau, nhìn Ôn Kỳ: “Học đệ, gần đây tinh thần không được tốt sao?”
Ôn Kỳ : “Ân, lúc tốt lúc xấu, tôi cũng không khống chế được, đêm nay tâm trạng không tệ, vừa lúc gặp mọi người...”
Lời còn chưa dứt phục vụ đã đẩy bánh ngọt vào.
Nếu đã dự sinh nhật người ta, tất nhiên không thể chơi lẻ, mọi người vây quanh bánh sinh nhật.
Thọ tinh con nhà giàu thấy Hạ Lăng Hiên từ trong phòng khách nhỏ đi ra thẳng đến ngồi xuống sofa, nhất thời thụ sủng nhược kinh, phải biết vị đại gia này cho dù ngồi một góc uống rượu cũng đã rất nể mặt gã, không nghĩ tới có thể tới đây. ( Lời editor: Vị đại ca này, không cần ăn dưa bở, biến thái đi ra chỉ để gần vợ thôi a !!!!)
Gã cực kỳ kinh hỷ, tự mình cắt một khối bánh ngọt cho vị gia này.
Ôn Kỳ sờ sờ cằm, đại khái đoán được tâm trạng của Hạ Lăng Hiên đã khôi phục, cũng không để mọi người chờ đợi, liền mang theo mấy người vây quanh y : “Nhàm chán như vậy, hay là chơi trò chơi giết thời gian đi ?”
Vị thọ tinh con nhà giàu kia còn chưa đi, nghe vậy lấy làm kinh hãi, thấy Hạ học trưởng không từ chối, không nghĩ ngợi cũng ngồi xuống theo. Nói đùa, thật vất vả mới có cơ hội tiếp xúc, nhất định phải tham dự.
“Chơi cái gì ?” Bên kia cũng có mấy người đi qua, “Xoay chai rượu, True or Dare (nói thật hay thử thách)?”
Ôn Kỳ cười nói : “Người có ba cái gấp, lại nói anh xoay mãi mà không đến lượt, không phải gấp chết sao ? Chúng ta chơi như vầy, chơi kể chuyệ xưa, có năm giây suy nghĩ, mỗi người kể một chuyện, kể không được hoặc kể không giống cố sự, phạt uống một ly rượu. Thế nào?”
Phó Tiêu : “...”
Tây Hằng Kiệt : “...”
Đủ tàn nhẫn !!!
Phó Tiêu : “Được, chơi a.”
Vị đại ca thọ tinh ban đầu không muốn, nhưng thấy Phó hội trưởng đồng ý, Hạ Lăng Hiên lại không mở miệng phản đối, chỉ có thể kiên trì. Qua hai vòng vẫn cảm thấy rất vui a.
Ôn Kỳ đối với loại trò chơi này không chút áp lực, cố sự được tên nhãi này kể ra sinh động thú vị, nhìn về phía Hạ Lăng Hiên : “Tới anh.”
Dược hiệu đã hết, Hạ Lăng Hiên cũng không định khiến người ta đợi, chỉ là không nghĩ tới nhóc con này lại cứ hướng về phía y.
Y nhìn nhìn Ôn Kỳ, tự mình rót một ly uống cạn.
Ôn Kỳ rất hài lòng, nhìn về phía người tiếp theo.
Có một số người không kể được, uống liền ba, bốn ly liên tiếp, rất nhanh đã phát huy tác dụng, dần dần cái gì cũng kể.
Cho đến lúc này ác thú của trò chơi mới biểu hiện qua, người uống say liên tiếp mở miệng, cái gì mà ngủ với vợ của huynh đệ, thời kỳ phản nghịch từng uống say tới phòng hiệu trưởng khóc rống, trộm tiền của người ta xong lại cho họ mượn... Đây đều là tiết mục đặc sắc cỡ nào a ~
Bất tri bất giác đã qua chín vòng.
Hạ Lăng Hiên vẫn bỏ qua như cũ, ngửa đầu uống xong ly rượu, đem ly ném đi, gương mặt lãnh đạm vẫn vô cảm như cũ, giống như thứ y uống là nước lọc vậy.
Ôn Kỳ : “...”
Phó Tiêu : “...”
Tây Hằng Kiệt : “...”
Lúc này đã có người không chịu được.
Cố sự nói một hai chuyện vẫn được, ai có nhiều chuyện để kể như vậy chứ ? Rất nhanh có người rút lui, người thứ hai, người thứ ba... Cuối cùng chỉ còn lại bốn người Hạ Lăng Hiên, Ôn Kỳ, Phó Tiêu, Tây Hằng Kiệt. Thọ tinh vốn muốn lưu lại, nhưng thấy bọn họ có việc liền rời đi.
Ôn Kỳ nhìn Hạ Lăng Hiên: “Tiếp tục.”
Hạ Lăng Hiên: “Còn chơi?”
Ôn Kỳ : “Chơi nha, tôi còn nhiều việc chưa nói đâu.”
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt tuy đã đến cực hạn, nhưng một bước này vẫn có thể chống đỡ.
Hạ Lăng Hiên lạnh nhạt nhìn bọn họ: “Muốn chơi cũng được, nhưng chỉ có tôi mới có thể dừng lại, tôi không cho phép vẫn tiếp tục chơi.”
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt chần chừ nhìn về phía Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ bình tĩnh cực kỳ : “Tiếp tục.”
Bốn người chuyển qua gian phòng khác rồi mới bắt đầu một vòng mới. Tây Hằng Kiệt thấy Ôn Kỳ chuẩn bị nói, bèn hỏi : “Học đệ chỉ nói cố sự về người khác, không bằng nói về chuyện của mình thế nào ? Tôi nghe nói em được một người thần bí đưa về, có thể nói chuyện này không ?”
“Có thể,” Ôn Kỳ phát huy đầy đủ kỹ năng nói chuyện của mình, kể cho bọn họ nghe chuyến đi mạo hiểm, kích thích lại cực kỳ囧 của bản thân.
Tây Hằng Kiệt nói : “Bọn họ không tiết lộ danh tính sao?”
Ôn Kỳ: “Không nói, cho nên mới nói cực kì thần bí a... Nha, có một người tôi biết tên, là  Vượng Tài.”
Hạ Lăng Hiên liếc mắt nhìn tên nhãi này một cái.
Chớp mắt đã qua mười vòng.
Bởi vì số lượng người giảm đi, thời gian để bọn họ suy nghĩ cũng giảm theo, Phó Tiêu với Tây Hằng Kiệt cũng uống năm, sáu ly. Một lát sau Tây Hằng Kiệt không chống đỡ được, chạy vào WC điên cuồng nôn, sau khi đi ra thì nằm co quắp trên sofa, Phó Tiêu cũng theo bước hắn, nằm bên cạnh Tây Hằng Kiệt.
Tây Hằng Kiệt mở mắt nhìn về Phó Tiêu, trong mắt cũng không thấy bao nhiêu men say.
Phó Tiêu cười cười : “Tôi biết mà.”
Tây Hằng Kiệt : “Cậu không phải cũng như vậy sao?”
Người thông minh đều sẽ không để mình mất khống chế, hơn nữa chống đỡ đến lúc này bọn họ cũng phải thanh thanh tỉnh tỉnh mà nhìn kết quả.
Phó Tiêu nhìn nhìn phòng nhỏ, hỏi : “Cậu nói ai sẽ thắng ?”
Tây Hằng Kiệt: “Không biết.”
Lúc này trong phòng đã qua ba vòng, sau khi Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt rời đi thời gian suy nghĩ càng rút ngắn đi. Hạ Lăng Hiên nâng ly uống cạn, sau đó liền đến Ôn Kỳ, Ôn Kỳ vừa kể xong chuyện, lúc trước nói quá nhiều, bây giờ có chút cạn lời.
“Hết năm giây,” Hạ Lăng Hiên rót đầy một ly rượu, đưa đến trước mặt bạn nhỏ này, “Uống.”
Ôn Kỳ cực kỳ phóng khoáng, nâng ly uống cạn đã thấy Hạ Lăng Hiên cũng rót đầy một ly khác, uống luôn, sau đó lạnh nhạt mà nhìn về phía cậu, ý nói, đến cậu.
Ôn Kỳ : “...”
“Năm giây,” Hạ Lăng Hiên lại rót đầy một ly, “Uống.”
Ôn Kỳ : “...”
Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt ở bên ngoài thấy tình cảnh này, trong lòng có hai chữ to đùng : XONG RỒI.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét