Chương 23
Lúc Miên Phong đến tìm Ôn Kỳ, bạn nhỏ này đã rời khỏi Ôn gia.
Cha Ôn cùng đại ca chưa đến công ty, thấy hắn đến cũng cực kỳ kinh ngạc.
Cha Ôn hỏi : “Nó không phải nói đi cùng con đến triển lãm tranh sao ?”
Miên Phong mắt run một cái, sau đó gật đầu : “Ân, có lẽ cậu ấy đi thẳng đến đó luôn, con đi tìm cậu ấy.”
Hắn lễ phép nói tam biệt, vừa lên xe đã liên hệ với Ôn Kỳ, nói việc mình đến Ôn gia một lần, sau đó mới hỏi bạn nhỏ này đang ở đâu ---- Hắn đúng là muốn đến tìm Ôn Kỳ đến xem triển lãm ở Diệu Lâm Bôi, dù sao ở đó cũng có rất nhiều tác phẩm ưu tú, nhưng không biết tình trạng Ôn Kỳ bây giờ ra sao nên mới tự mình đến xem.
Nếu Ôn Kỳ còn chưa khỏe, hắn liền ở Ôn gia tán gẫu với Ôn Kỳ.
Nếu đã khỏe rồi rồi, hắn sẽ cùng cậu đi ra ngoài, chỉ là không nghĩ đến người này thế mà không ở nhà, không những thế còn lấy hắn ra làm cớ.
Lúc đó Ôn Kỳ vừa đến quán cafe liền nhận được tin nhắn của Miên Phong, liền nói mình muốn cùng Hạ Lăng Hiên nói sự tình liên quan đến việc bắt cóc, nhưng lo người nhà biết hai người lén lút gặp mặt sẽ thấy hai người có gì đó với nhau nên mới nói dối.
Miên Phong lập tức biểu thị không sao cả, cùng cậu nói chuyện mấy câu cuối cùng quyết định gặp mặt ở triển lãm. Miên Phong quyết định đến hội triển lãm trước, vừa đi dạo ở tầng một xong, máy thông tin liền vang lên, thấy bên trong phát tin tức ở đường số ba đang có một tên cuồng sát nhân, đang đi khắp nơi giết người.
Đường số ba là phố thương nghiệp, trên đường có có một khu phố mỹ thực, bình thường rất náo nhiệt.
Hơn nữa bây giờ đang là nghỉ hè, không ít học sinh đến đó chơi, vì vậy liền cho biết sự việc không phải xảy ra ở đường số ba, mà là phụ cận.
Miên Phong nhớ Ôn Kỳ nói hẹn gặp Hạ Lăng Hiên ở phụ cận đường số ba, vội vàng bấm số thông tin của cậu, kết quả đợi nửa ngày cũng không có ai tiếp, người này không phải đi góp vui chứ ?
Hắn nghĩ đến trạng thái tinh thần của Ôn Kỳ một chút, lại nghĩ đến có Hạ Lăng Hiên ở bên cạnh Ôn Kỳ, do dự một lát cũng bấm số Hạ Lăng Hiên, muốn hỏi tình huống hiện giờ một chút.
Hạ Lăng Hiên lúc này đang cùng lão gia tử nhà mình bàn chuyện nhân sinh.
Hạ gia gia thực không hiểu tại sao tên khốn này tối hôm qua rõ ràng đã đáp ứng, thế mà giờ lại lật lọng, trở mặt như lật sách : “Con hôm qua thực đi sinh nhật đồng học sao ?”
“Ân, nhưng con gặp được em ấy,” Hạ Lăng Hiên ăn ngay nói thật, “Cùng em ấy uống rượu cả tối qua.”
Hạ gia gia cực kỳ tức giận : “Con điên rồi !”
Hạ Lăng Hiên nghiêm túc nhìn lão : “Gia gia, con không muốn buông em ấy ra, cũng làm không được.”
Hạ gia gia trong lòng bất an : “Vậy thằng bé đối với con ?”
Hạ Lăng Hiên : “Không cảm giác .”
Hạ gia gia : “Thằng bé vẫn không có cảm giác với con ?”
Hạ Lăng Hiên cau mày, cố gắng kìm nén bất mãn trong lòng : “Con không biết .”
Hạ gia gia hít sâu một hơi, muốn rống với tên khốn này một đống, nhưng cuối cùng cảm thấy có nói cũng vô dụng : “Con rời khỏi Quốc đô để tỉnh táo một chút, chờ con trở về lại nói tiếp.”
Hạ Lăng Hiên vừa định nói muốn gặp Ôn Kỳ trước, máy thông tin liền reo vang.
Y quét mắt nhìn cái tên Miên Phong, trực tiếp cúp, hai giây sau đối phương lại gọi đến, tiếp tục cúp, mãi khi đối phương gọi đến lần thứ ba mới bắt máy, lạnh nhạt hỏi : “Sao vậy ?”
Miên Phong : “Ôn Kỳ đi cùng anh không ? Hai người giờ đang ở đâu ?”
Hạ Lăng Hiên : “Không có, tôi đang định đi qua tìm cậu ấy.”
Miên Phong sững sờ : “Kia, không có chuyện gì, gặp lại sau.”
Hắn nói xong liền cúp, thử gọi lại cho Ôn Kỳ nhưng vẫn không được, nghĩ đến có thể người này đi góp vui nên không mở chế độ rung, trong đám người ồn ào không nghe thấy.
Hắn sốt ruột lái xe đến đường số ba, nghĩ đến Ôn Kỳ có thể vì thấy hình ảnh máu tanh mà sợ, vẻ mặt ngưng trọng, mà không biết bạn học nghệ thuật gia yếu ớt trong miệng hắn đang nghĩ cách làm sao giết người.
Hơn nữa bạn nhỏ này cũng không đi góp vui mà chính là nhân vật chính trong đó.
Quán cafe đã bừa bộn không nhìn ra hình dáng ban đầu.
Bàn cùng sofa bị hư hại hơn nửa, bức tường chắn chia ra hai khu bị xuyên thủng, đèn rụng, chậu hoa rớt xuống mặt đất vỡ vụn, bùn đất, mảnh thủy tinh vương vãi khắp nơi.
Trên tường có hai người nằm bẹp dí, cách đó ba mét có một người nằm xuống, nhưng tất cả đều không có đầu. Đây là sau khi sự kiện phát sinh được mười giây, lão bản cùng nhân viên tiến lên ngăn cản, ỷ vào đông người mà cùng đánh về quái vật kia, kết quả hai người bị quăng dán vào tường không rõ sống chết, người còn lại vận khí kém trực tiếp bị đánh vỡ đầu, đầu bay ra ngoài, lưu lại một vệt máu dài.
Cái đầu kia rơi trúng cửa, làm người bên ngoài sợ la hét liên tục.
Tình cảnh đẫm máu trước mắt, không ai dám tiến lên, chỉ có thể rống to với người bên ngoài : “Cố gắng chịu, chúng tôi đã báo cảnh sát.”
Ôn Kỳ tựa vào cây cột cạnh quầy hàng, nghe thấy câu này trong lòng một mảnh lạnh lùng.
Mười phút đối với Ôn Kỳ hiện giờ cực kỳ xa sỉ.
--- tình huống trước mắt, hai ba giây đã có thể quyết định sống chết một người.
Máy thông tin vì ẩn thân mà cậu đã ném xuống đất, cũng không biết giờ đang ở góc nào. Trán của cậu bị va đập, máu theo hai bên thái dương chảy xuống, trong tay cầm theo dao quân dụng, cố gắng thu liễm bước chân, liếc mắt một cái, đi đến phía sau quầy bar.
Nghĩ nghĩ một giây, cậu quyết định cởi bớt áo khoác ném vào phía quầy pha chế, sau đó liền thấy một vệt bóng đen vụt qua, “Ầm” một tiếng ngã xuyên qua quầy gỗ, đồ vật trên đó ào ào rơi xuống.
Ôn Kỳ gần như cùng lúc quái vật va đập xông lên, chân đạp xuống cái bồn bên cạnh mượn lực lấy đà nhắm tới vị trí trọng yếu của đối phương,lúc đồ vật trên quầy hàng rào rạt rơi xuống liền cầm dao quân dụng nhắm ngay cổ hắn.
“Phốc !”
Dao quân đội đâm xuyên ngập một nửa.
Ôn Kỳ thấy dao chệch một chút nữa là trúng khí quản, cảm giác có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ngừng lại mà lại rút dao nhỏ ra, kéo dài khoảng cách với quái vật kia, thấy đối phương chỉ ngừng ba giây đã vươn mình đứng lên quay đầu về phía cậu.
Nam nhân này mặc tây trang màu đen, nguyên bản rất nghiêm túc gọn gàng.
Trải qua một phen như không muốn mạng mà khiến tây trang có nhiều nếp nhăn, bên trên dính bùn đất cùng với mảnh vụn gỗ nhỏ, ống quần rách rưới, tóc lộn xộn ngổn ngang, hai tay cùng gò má dính máu, lúc này cổ lại bị thương máu tươi chậm rãi chảy ra nhuộm đỏ quần áo, giống như dân chạy nạn chạy ra từ khu chiến loạn vậy.
Ôn Kỳ nhảy lên cầu thang bên cạnh quầy hàng, duỗi ngón tay xoa máu trên cằm, đánh giá hắn : “Nha, anh còn rất có sức sống nha .”
Vị nhìn như “dân chạy nạn” kia không phát biểu gì, đuổi theo cậu.
Ôn Kỳ quay người chạy nhanh lên lầu.
Trải qua mấy lần giao chiến cậu biết được hàng này tốc độ cũng như sức mạnh rất khủng bố, nhưng chỉ số thông minh quá thấp, chỉ biết dùng sức đánh lung tung, cũng không biết nhìn tình huống, rất dễ dàng đánh lạc hướng.
Trên lầu hai cũng có khách.
Động tĩnh dưới lầu bọn họ cũng nghe thấy, nhưng tình huống quá khủng bố, bọn họ không dám xuống cầu thang, muốn đập vỡ cửa sổ nhảy xuống, vừa quay đầu đã thấy bạn nhỏ nào đó dẫn theo sát thần đến rồi. Tập thể đều bị dọa cho sợ ngây người, vừa la hét vừa tránh né : “Cứu mạng a !!!!!!”
“Sao lại đi lên a a a!”
Ôn Kỳ mặc kệ bọn họ, thấy động tĩnh phía sau bèn nhanh chóng lắc mình , tránh thoát công kích liên hoàn của quái vật, ngay tại lúc đối phương không kịp lấy đà va vào sofa liền lăn một vòng tại chỗ trốn đi.
“Dân chạy nạn” từ trong đống đổ nát đứng lên mang theo một thân đầy máu kiểm tra xung quanh, tìm kiếm mục tiêu.
Mấy vị khách kia bị dọa sợ chết khiếp, có người thấy quái vật này đi về phía mình, mặt trắng bệch, run rẩy chỉ về phía Ôn Kỳ biến mất, khóc thét lên : “Cậu ta ở kia ! Ở đằng kia !”
Quái vật tuy nghe không hiểu người kia nói gì nhưng có thể nhìn thấy phương hướng người nọ chỉ, đi về phía đó.
Ôn Kỳ “sách” một tiếng, vội vàng tránh né, sau hai lần tránh khỏi công kích, trong lòng hơi động, cậu nhận ra người này vì mất máu quá nhiều mà tốc độ hình như chậm đi.
Đám người kia không có tâm tư để ý cái này, thấy quái vật chỉ một lòng muốn đối phó thiếu niên, một đám run lập cập xuống tầng một, thấy đầu người ở cửa ra vào đều sợ hét loạn lên.
Quần chúng vây xem thấy đám người lao ra ngoài đều không biết tại sao, những người ở xa xa thì cho là đã kết thúc liền đem tin tức phát ra.
Từ lúc sự việc xảy ra đến khi việc này lan đến trên lầu vẫn chưa đến ba phút, Miên Phong vừa rời khỏi Diệu Lâm Bôi được một đoạn : “Kết thúc rồi ?”
“Có lẽ vậy, mọi người đều đi ra ngoài.”
Miên Phong : “Các anh có thấy Ôn Kỳ không ?”
“Không có,” bên kia đáp lại, “Cậu ấy cũng ở đây sao ?”
Miên Phong chỉ nhắn lại một câu “Có khả năng,” thử gọi đến máy của Ôn Kỳ nhưng vẫn không có người tiếp, một bên an ủi bản thân Ôn Kỳ là đi xem trò vui nên không nghe thấy , một bên lại nhịn không được nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhịn không được lại liên hệ với Hạ Lăng Hiên hỏi địa điểm hai người hẹn gặp nhau.
Hạ Lăng Hiên đang cùng gia gia nhà mình cò kè mặc cả muốn đến gặp Ôn Kỳ, hiện giờ đang cực kỳ khó chịu, vì vậy cực kỳ lạnh lùng nói : “Cậu tìm em ấy có việc ?”
Miên Phong chần chừ một giây mới nói : “Bạn học tôi nói ở đường số ba có một cuồng sát nhân, bây giờ lại không liên lạc được với Ôn Kỳ cho nên muốn hỏi Hạ học trưởng một chút.”
Hạ Lăng Hiên giật mình , lập tức cúp máy gọi đến số thông tin của Ôn Kỳ, kết quả không có người tiếp, nhìn về phía gia gia. Hạ gia gia không cần y nói gì vội vàng lái phi hành khí đến quán cafe kia. Hạ Lăng Hiên nhân lúc này tìm Miên Phong muốn số thông tin của đồng học kia dò hỏi địa chỉ, biết được chính là nơi Ôn Kỳ hẹn y.
“Anh không biết đâu Hạ học trưởng,” người bên kia được Hạ Lăng Hiên chủ động liên hệ cực kỳ thị sủng nhược kinh, thao thao bất tuyệt, “Người kia trông rất tà môn, một quyền liền đánh bay đầu người, còn làm sofa vỡ nát ! Hắn giống như đang đuổi giết một người, cũng không biết ai xui xẻo như vậy, có lẽ không sống nổi a ...”
Hạ Lăng Hiên tứ chi cứng ngắc, ngồi im không động đậy, lúc này y cũng không biết cảm xúc trong lòng lúc này là gì, chỉ cảm thấy máu toàn thân như ứ đọng lại không được lưu thông, cơ bản không nghe rõ đầu bên kia đang nói gì.
Lúc lâu sau y mới nghe thấy thanh âm của mình : “Vậy người kia sao rồi ?”
Người đầu bên kia ngẩn ra : “Nha, vẫn chưa thấy đi ra, ở đây cũng không ai dám vào, mọi người đang chờ cảnh sát đến.”
Hạ Lăng Hiên mặt không cảm xúc cắt đứt liên lạc, ngón trỏ lạnh lẽo chống trán, không lên tiếng.
Hạ gia gia cảm thấy khó thở, nhận ra tình hình có chút không đúng, thấp giọng nói : “... Tiểu Hiên.”
Lão gia tử chờ một lát, lại kêu một tiếng : “ Tiểu Hiên !”
“Vâng.” Hạ Lăng Hiên lấy lại bình tĩnh, vẫn không nhúc nhích.
Hạ gia gia hít sâu một hơi, vất vả nói một câu đầy đủ : “Chúng ta rất nhanh sẽ đến nơi...”
“Lúc trước người phòng thí nghiệm mang về một thứ, ngài biết không ?” Hạ Lăng Hiên nhẹ giọng nói, “Trên thân người đó gắn máy móc, tốc độ cùng lực lượng đều rất mạnh.”
Hạ gia gia ngậm miệng.
Lão đương nhiên biết, vừa nghe miêu tả của đối phương lão đã nghĩ ngay đến thứ đồ chơi kia, nếu như vậy tiểu Kỳ không đủ cho tên đó nhét kẽ răng !
Lão gia tử tưởng tượng cảnh kia, tâm lạnh,
Tiểu Kỳ nếu thực sự xảy ra chuyện, cháu trai của lão cũng sẽ đi theo !
Hạ Lăng Hiên vẫn nâng tay đỡ trán, bỗng nhiên thấp giọng cười ra tiếng, cười đến nỗi Hạ gia gia nổi da gà .Lão liếc mắt nhìn cháu trai nhỏ một cái, chỉ thấy y cười vài tiếng liền dừng lại, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng tựa như giây tiếp theo khí lạnh có thể hóa thành thực thể.
Lão gia tử há miệng : “Tiểu Hiên ...”
Hạ Lăng Hiên : “Gia gia.”
Hạ gia gia cẩn cẩn dực dực : “ Sao vậy ?”
“Từ khi xảy ra việc kia đến nay đã được mấy năm, gần đây con mới cảm thấy có chút vui vẻ, nếu em ấy không còn... Vậy thì không có ý nghĩa gì nữa, không có em ấy sống một này hay mười năm cũng không có gì khác nhau,” Hạ Lăng Hiên nhìn lão gia tử, mắt một mảnh đỏ sẫm, “Gia gia, con chỉ muốn Ôn Kỳ, ai cũng không thể ngăn cản.”
Hạ gia gia trong lòng một mảnh lạnh lẽo, giống như nhìn thấy dáng dấp Tiểu Bắc năm đó qua Hạ Lăng Hiên.
Cháu trai lão cuối cùng cũng đi đến bước này.
Ánh bình minh trải khắp.
Hai chiếc phi hành khí mang theo một trận cuồng phong hạ xuống gần quán cafe.
Sau khi báo án, bọn họ biết hung thủ chỉ có một người, vì vậy liền phái hai chiếc phi hành khí đến đây khống chế hiện trường. Một phi hành khí chứa bốn người, tám cảnh sát viên được huấn luyện chính quy từ trong đám người xông vào, phân ra một nửa sơ tán đám người vây xem, bốn người còn lại cầm súng tiến vào muốn đánh gục hung thủ ngay tại chỗ.
Bọn họ vừa đi vừa nhìn thảm trạng trong phòng, sau đó càng thêm cẩn thận, chậm rãi nhẹ nhàng bước lên lầu hai, vừa ngẩng đầu đã thấy một người trông như dân chạy nạn, đầu đầy máu đứng ở giữa phòng, lập tức hô to : “Cảnh sát đây, không được nhúc nhích !”
Thế nhưng vị dân chạy nạn kia dường như không nghe thấy mà tiếp tục tìm người.
Lầu hai cũng trông thảm hại không kém lầu một.
Ôn Kỳ cố ý muốn thứ đồ chơi này đổ máu càng nhiều, vì vậy cũng không vội vã công kích, phần lớn thời gian đều ẩn núp, thế nhưng hiện tại gian phòng đã bị phá tan đến nỗi không còn chỗ trốn, bây giờ nghe thấy có tiếng người liền nói : “Hắn nghe không hiểu tiếng người, đừng lãng phí thời gian.”
Vị đại ca “dân chạy nạn” nghe thấy thanh âm của cậu, không báo trước liền vọt tới.
Ôn Kỳ vừa mờ miệng cũng đã chuẩn bị trước, miễn cưỡng né tránh công kích của người kia.
Lúc này xung quanh đã không còn thứ gì để che chắn, cậu vội vàng lùi về sau, nhìn đối phương một lần nữa xông về phía mình, nghiêng người tránh thoát, phát hiện thứ đồ chơi này quả thật tốc độ bị giảm không ít, hết sức hài lòng.
Cảnh sát cũng không chần chừ thêm nữa, hét lên với Ôn Kỳ : “Nằm xuống !”
Ôn Kỳ lập tức gập người lùi về phía sau.
Sau đó liền nghe thấy tiếng nổ súng vang lên, bốn vị cảnh sát nhân dân nổ súng với vị đại ca “dân chạy nạn” kia.
Ôn Kỳ nghiêng đầu, thấy vị đại ca này chỉ đơn giản lắc mình né tránh, sau đó nâng hai tay lên bảo vệ đầu cùng tim, bên tai vang lên mấy tiếng “Đùng ! Đùng !” viên đạn va vào thên thể vị này, sau đó giống như cao su đàn hồi mà bắn ra ngoài, vị đại ca này vẫn sừng sững bất khuất đứng đó.
Cảnh sát nhân dân : “...”
Ôn Kỳ : “...”
Mọi việc diễn ra trong chớp mắt, vị “dân chạy nạn” này chặn xong đạn liền hướng về phía đối phương, biểu diễn kĩ năng một phát đập bẹp cảnh sát nhân dân y như đập chuột, sau đó lại một quyền hướng về người bên cạnh, cảnh sát nhân dân lập tức bay từ tầng hai xuống lầu một.
Hai anh trai cảnh sát còn lại cũng không bị dọa mà tiếp tục tích cực nổ súng với đại ca quái vật, vị này trực tiếp tránh né rồi đi về phía họ.
Ôn Kỳ lập tức nhìn ra vấn đề, hét lên với hai người kia : “Đừng nổ súng vào hắn, hắn đã trải qua huấn luyện cường hóa !”
Đáng tiếc đã chậm.
Một vị cảnh sát không kịp tránh né, bị một quyền trúng đầu, là thành viên thứ hai bay đầu dưới tay đại ca quái vật, người còn lại thì bị dọa sợ xoay người chạy trốn, hai chân vấp vào nhau, ngã vào sofa đã vỡ thành mảnh vụn.
Ôn Kỳ thở dài : “Cảm tạ nhóm các vị đã cống hiến một phần sức lực >”
Anh trai cảnh sát đột nhiên quay đầu lại, thấy đại ca quái vật lại đuổi theo thiếu niên, thực sự không tin được làm sao cậu có thể chống đỡ đến hiện tại, hô to : “Cậu nghĩ biện pháp ra ngoài, bên đó còn có đồng sự của tôi !”
Ôn Kỳ mắt điếc tai ngơ.
Cậu sở dĩ không ra ngoài là lo lắng ngoài đó còn người của đối phương, vì vậy mới kéo dài thời gian chờ cảnh sát đến, nào ngờ kết quả trớ trêu thay !
Bất quá tình huống bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Có một viên đạn ghim vào phần bụng của thứ đồ chơi này, nếu như còn có chỗ để ẩn thân, cậu có lòng tin có thể chờ đến lúc đối phương mất máu mà chết, nhưng bây giờ lầu hai đã không còn chỗ để trốn, cậu chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Gian phòng trên mặt đất hỗn độn, liếc mắt liền thấy hết mọi thứ trong phòng.
Đại ca quái vật không cần tìm người nữa, trực tiếp nhìn thẳng mục tiêu, một quyền lại một quyền liên tiếp đánh về phía cậu. Ôn Kỳ tốc độ vẫn không bằng đối phương, miễn cưỡng tránh né được ba lần, lần thứ tư không thể tránh khỏi, chỉ có thể tung chân đá qua, chỉ cảm giác như đá vào sắt, cậu bị đẩy đập vào đông phế tích kia.
Ôn Kỳ thấy đầu có chút choáng, chỉ có thể tránh theo bản năng, kéo dãn khoảng cách với quái vật kia, dư quang liếc qua vị cảnh sát kia đến quái vật sau đó đập vào mắt là cửa sổ sát đất, hét lên : “Đừng để ý tới hắn, anh giúp tôi một việc !”
Anh trai cảnh sát lần này biết nghe lời, vội vàng kéo dãn khoảng cách.
Quái vật không thèm để vị cảnh sát này vào mắt, tiếp tục truy đuổi mục tiêu.
Ôn Kỳ vừa trốn vừa kêu cảnh sát kéo rèm cửa lên, trong lòng có chút vui mừng, may mà nguyên chủ là quân giáo sinh, thể chất không đến nỗi phế như người bình thường, hơn nữa gần đây cậu thường xuyên luyện tập, thể năng vẫn có thể chống đỡ được.
Thời điểm Hạ Lăng Hiên cùng Hạ gia gia tới, bên tai nghe thấy một tiếng “Ầm !”
Hai người ngẩng đầu, chỉ thấy một người bọc trong rèm cửa thẳng tắp rơi xuống, giống như va phải cửa sổ kéo theo cả song pha lê. Mà trên lưng hắn là một bóng dáng quen thuộc, sau khi nhảy xuống liền dùng đầu gối chặn đầu vai đối phương, ngã xuống cùng hắn, nương theo sức mạnh ngã xuống, đâm dao quân đội vào đầu đối phương, đâm xuyên hết lưỡi dao !
Người kia chỉ co giật hai cái, bất động.
Ôn Kỳ giữa tiếng kêu la của đám người đứng lên, sắc bén nhìn về phía mấy cảnh sát viên đang sợ ngây người.
Hạ gia gia : “...”
Đây là Tiểu Kỳ sao ? Đùa cái gì a !!??
Hạ Lăng Hiên có chút lảo đảo bước về phía trước sau đó bước chân dần ổn định hơn, mắt không hề chớp nhìn cậu, từng bước từng bước tới gần cậu.
Tình trạng của Ôn Kỳ bây giờ không tốt chút nào.
Áo sơ mi trên người đã sớm ném đi, thân trên xích lõa, máu trên trán chảy ròng ròng về phía cổ, trên thân có vài đạo vêt thương, đặc biệt là bên vai trái, tím xanh một mảng, có lẽ đã bị thương đến tận xương, chân phải cùng cổ tay cũng có vết thương loang lổ, chỉ đứng đó, sau đó phun ra một ngụm máu.
Tuy dáng vẻ vô cùng chật vật nhưng khí tràng trên người cậu còn mạnh mẽ hơn những người xung quanh, giống như một thanh lợi kiếm lúc nào cũng có thể rút ra khỏi vỏ. Lúc này nhìn thấy Hạ Lăng Hiên, bạn nhỏ này thể mà còn có tâm trạng mà cười cượt : “Tôi nghĩ chúng ta phải chuyển địa điểm nói chuyện rồi.”
Hạ Lăng Hiên thiếu chút nữa đã phát rồ rồi, bắt lấy cổ tay bạn nhỏ này gắt gao ôm vào lòng, mà Ôn Kỳ cũng đã sức cùng lực kiệt, nói xong câu kia, tinh thần cũng thả lỏng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Hạ gia gia nhìn mà trong lòng hung hăng run một cái, vội vàng đi lên, miễn cho cháu trai nhỏ nhà lão điên lên mà diệt sạch đám người xung quanh : “Thằng bé sao rồi ? Mau mau đưa đến bệnh viện ! Tiểu Hiên ! Tiểu Hiên !”
Hạ Lăng Hiên đè xuống cảm xúc cuồng bạo trong lồng ngực, ôm người lên phi hành khí.
Ôn Kỳ ý thức mơ hồ, trong lúc mê mang cậu như trở về lúc nhỏ.
Lão đầu để cậu cùng một đám nhỏ cùng trang lứa nhốt vào một căn phòng nhỏ, nói bọn họ chỉ có một người có thể đi ra. Cậu nhớ bản thân lúc đó, không ngừng chạy trốn, không ngừng chém giết trên người đều là máu, cũng không biết là của bản thân hay là của người khác.
Đây là lần đầu tiên cậu giết người, toàn bộ quá trình đều như là mơ, chỉ có một ý niệm là mình không muốn chết.
Lão đầu tựa hồ rất hài lòng với biểu hiện của cậu, cũng không chê cậu trên người đầy máu, đem cậu ôm lấy đặt trên giường, sờ đầu cậu một cái : “Hài tử ngoan, con mệt rồi. Ngủ đi “
Ôn Kỳ lúc này mới phát hiện mình trong lòng tràn đầy bất an cùng kinh hoảng, có lẽ là do lực đạo trên tay người kia quá mức ôn nhu , cậu liền thuận theo mà nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Sự việc vừa xảy ra nhanh chóng truyền khắp Quốc đô, nháo đến long trời lở đất, đến lúc người Ôn gia đến bệnh viện, Ôn Kỳ vừa mới được đẩy ra từ phòng cấp cứu, nghe bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì liên quan đến vật thí nghiệm của nước khác, viện nghiên cứu liền mang thi thể đi, thuận tiện phái hai người đến bệnh viện, chuẩn bị hỏi một chút.
Hạ gia gia lấy thân phận người nhà bệnh nhân cũng như cấp trên, cùng bọn họ nghe tình hình lúc đó, sau đó lão gia tử cảm thấy mình như bị huyễn thính, hỏi lại : “Ý của cậu là người kia bị Tiểu Kỳ đâm trên cổ một dao, trên bụng cùng đầu cũng ...”
Thuộc hạ cũng ngoan ngoãn đáp lại : “Trên đầu chính là đòn trí mạng, cũng là cậu ấy đâm, ngài cũng tận mắt nhìn .”
“...” Hạ gia gia nói : “Nghe nói cảnh sát cũng chết hai người ?”
“Tất cả có bốn người thiệt mạng, hai cảnh sát, hai bình dân, còn có mười hai người bị thương ở các mức độ khác nhau, theo như bọn họ nói, quái vật kia chỉ đuổi theo Ôn thiếu, nhưng người khác đều không phản ứng.”
Đúng vậy, cho nên nói Tiểu Kỳ làm thế nào có thể kiên trì sống sót ?
Hạ gia gia nhìn về phía cháu trai bên cạnh, liền đi qua đem người kéo vào phòng bệnh, muốn hỏi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?
Lão lúc trước còn có chút lạc quan nghĩ cho dù Tiểu Kỳ không tiếp thu được tính cách chân chính của cháu trai nhỏ, tốt xấu gì cũng đã từng yêu thích Tiểu Hiên, có lẽ sẽ không phản ứng quá kịch kiệt, nhưng bây giờ hiện tại... Lão nghĩ đến hình ảnh lúc hai đứa đối đầu, nhất thời hai mắt tối sầm. Hình ảnh đẹp quá, hổng dám nghĩ nữa !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét