Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

[LTNĐPĐH]Chương 7

Chương 7
Ôn Kỳ nhíu mày.
Cậu một chút cũng không hoài nghi người này phái người theo dõi cậu, dù sao suốt một ngày nay nếu có người theo dõi cậu đã nhận ra, chỉ là có chút bất ngờ.
Trác tiên sinh nhìn ra tên nhãi này đang nghi hoặc cái gì: “Tôi buồn chán ra ngoài đi dạo một chút, chưa vào cửa nghe thấy động tĩnh mới ra xem một chút, không nghĩ tới là cậu, vào trong uống một ly?”
Ôn Kỳ không có chút nào không tự nhiên, cùng y vào hội sở.
Hai người chọn mấy bình rượu.
Trác tiên sinh cùng Ôn Kỳ chạm ly: “Có vẻ như cậu không chỉ đơn thuần là nghệ thuật gia.”
“Là nghệ thuật gia,” Ôn Kỳ nói, “nhưng ở bên ngoài lâu như vậy cũng phải học được mấy chiêu phòng thân, không phải sao?’
Trác tiên sinh muốn cùng Ôn Kỳ kết giao bằng hữu, vô cùng thức thời không điều tra, nghĩ đến tình cảnh mấy lần hai người gặp nhau, đột nhiên nhận ra, lại thấy cổ tay trống không của tên nhãi này cùng quốc gia của ông chủ Hoàng chuyên thu dân chạy nạn, nhât thời hiểu rõ.
Người này có khả năng là dân chạy nạn, cũng chỉ có nước có chiến loạn mới cho phép công dân làm thêm thẻ thân phận.
Mấy thành phố nhỏ không thể so sánh được với thành phố lớn, Ôn Kỳ lại muốn có một khoản tiền lớn đến nơi khác phát triển, ngẫm lại cũng thấy hợp lí.
Y lắc lắc ly rượu: “Tôi nhớ là cậu bị mất máy thông tin rồi, tối ở chỗ nào a?”
“Tôi đang suy nghĩ.’ Ôn Kỳ dừng một chút, “ Vậy Trác tiên sinh anh đến đây làm gì?”
Trác tiên sinh nói vô cùng nhẹ nhàng: “Tôi mở công ty lính đánh thuê, chỉ là làm ăn nhỏ thôi.”
Công ty lính đánh thuê, mẹ nó kiếm được nhiều tiền lắm đó nha.
Ôn Kỳ ước ao ghen tỵ hận.
Nơi này đất đai rộng lớn, quốc gia đa dạng chắn chắn không thể ngày nào cũng yên bình, chỉ cần có phương pháp là có thể kiếm được bộ tiền. Chiến tranh thì không thể thiếu vũ khí, Ôn Kỳ tính tính tương lai sau này có thể làm.
Ôn Kỳ tính toán một chút, khóe miệng câu lên: “Trác tiên sinh quá khiêm tốn rồi, sao có thể là làm ăn nhỏ được.’
Trác tiên sinh gần như có thể nhận ra chút khí tức của cường giả, đáng tiếc không kịp nhận rõ, Ôn Kỳ đã nhanh chóng thu liễm tiểu vũ trụ trong lòng, vô tung vô ảnh biến mất không chút dấu vết.
Ôn Kỳ mở miệng trước: “Trác tiên sinh nếu như mở công ty lính đánh thuê, không biết có hứng thú với vụ làm ăn này không?”
“A?”
“Mượn một thân phận giả, thuê nửa tháng phòng khách sạn.”
Trác tiên sinh cười thoải mái: “Như thế này không có gì khó.”
“Tôi còn chưa nói hết.”
Ôn Kỳ cười tươi như hoa nở, vụ làm ăn dễ như ăn cháo thế này người này sao có thể không tình nguyện, “Anh giúp tôi làm một thẻ thân phận cùng máy thông tin, nể tình chúng ta quen biết chiết khấu cho tôi, nha, cảm ơn trước.”
“Thành giao. Tôi chiết khấu cho cậu.”
Ôn Kỳ tin rằng giá cả nhất định không đáng kể, nói một tiếng cảm ơn,sau đó cùng y tán gẫu những thứ khác, sau cùng nói: “Tôi có lẽ không ở lại đây quá lâu, anh thì sao?”
“Tôi định ở thêm mấy ngày nữa,” Trác tiên sinh đưa cho cậu một tấm danh thiếp, “Mấy ngày ngày nếu như cậu có chuyệ cần nhờ hoặc muốn rời đi thì liên hệ với tôi, tôi sẽ đưa máy thông tin cho cậu.”
Ôn Kỳ rất hài lòng: “Ân.”
Nguyên chủ không có thói quen uống rượu, Ôn Kỳ cố gắng khắc chế chỉ uống ba ly. Trác tiên sinh thỉnh thoảng sẽ uống nhiều một chút với người hợp ý nhưng sẽ không dùng trên người thiếu niên này, thấy người này đã uống có chút say liền gọi thủ hạ để hắn đưa thiếu niên đến khách sạn dùng thẻ thân phận của y thuê một phòng liền rời đi.
Vừa trở lại biệt thự, y liền biết tên nhãi này thuê một gian phòng ở khách sạn cao cấp, có lẽ đã tiêu hết phân nửa tiền trên người. Lúc trước y vẫn nghĩ, tên nhãi này muốn để dành một khỏan tiền đến thành phố lớn phát triển, xem ra là không phải.
Tiểu trợ lý xuống lầu uống nước thì thấy boss nhà mình đang ngồi trên sofa suy tư, không rõ mà hỏi: “Boss?”
“Ân,” Trác tiên sinh hồi thần, ngoắc tay, “Lại đây, hát cho tôi nghe.”
“…” Trong lòng tiểu trợ lý giờ này đang có một đứa nhỏ cắn khăn tay rưng rưng khóc, số tui sao lại khổ thế này, đây đúng là hông phải việc cho người làm mờ.
Ôn Kỳ lúc này đã chuẩn bị đi tắm.
Cậu cởi quần áo, hưởng thụ bồn tắm mát xa của khách sạn, nghỉ ngơi một đêm, trời vừa sáng liền bắt tay vào điều tra về tổ chức kia.
Nguyên chủ một đường đi đều bị bịt mắt, căn bản không rõ mình bị mang đi đâu, chỉ có một manh mối duy nhất. Ôn Kỳ mỗi ngày ra vào khu giải trí, rất nhanh liền quen biết một đán hồ bằng cẩu hữu.
Gần đây cậu tìm hiểu được không ít tin tức, cũng có nghe nói qua về tổ chức kia.
Nhưng người bắt nguyên chủ đều rất lợi hại, đều là những người được huấn luyện bài bản, không giống như người của tổ chức nhỏ vô danh. Nhưng nghe nói tổ chức này có chỗ dựa, cho nên có vẻ đáng tin.
Đối với Ôn Kỳ mà nói việc này cũng không khó lắm.
Năm ngày sau tên nhãi này không chỉ tra được chỗ dựa của tổ chức này, còn tìm hiểu được một số thông tin quan trọng, thậm chí là sở thích cùng hành trình của đối phương.
Ngày hôm nay tên nhãi này măc váy công chúa thuần trắng, đội tóc giả lên, dán máy biến thanh dán ở yết hầu, chậm rãi di chuyển đến hội quán mang cái tên vô cùng thô tục kia, được phó quản lý nhiệt tình đưa vào.
Cậu bất an uốn éo ngón tay, bất an hỏi: “Phương tỷ, quản lý thực sự thuê người ta chứ?”
Phó quản lý bị tên nhãi này lừa gạt làm cho mờ mắt, vội vàng an ủi: “Ân, tin tưởng tôi.”
Ôn Kỳ có chút e sợ: “Sẽ.. sẽ không phải là loại… loại công việc kia chứ?”
“Yên tâm đi, chúng tôi làm việc rất đứng đắn.”
Ôn Kỳ thấp giọng “ân” một tiếng, vừa đi vừa tính toán thời gian, cuối cùng đi ngang qua người thứ ba vẫn đang quan sát cậu thì giả vờ không cẩn thận va vào đối phương, không hề bất ngờ bị ăn đậu hũ, kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi khóc lóc bỏ chạy.
Cậu đương nhiên không thật sự chạy đi mà duy trì một khoảng cách nhất định, chạy đến đại sảnh lầu một thì va vào phó quản lý liền run lẩy bẩy, ôm lấy nàng cầu an ủi, sau đó nhìn thoáng qua một vị thiếu gia vừa vào cửa, tự thưởng cho mình ngàn like, nức nở nói: “Phương tỷ, thực đáng sợ. Tôi không làm nữa!”
Tên nhãi này vừa dứt lời liền “anh anh anh” khóc lên sau đó quay đầu chạy, “vô tình” va vào vị thiếu  gia kia, ngửa mặt lên, hai mắt tràn đầy thủy quang.
Quý thiếu gia hít sâu một hơi, không chút nghĩ ngợi liền ôm bé thỏ trắng, thấy cậu muốn tránh đi liền ôm chặt hơn một chút, từ phó quản lý biết được chuyện, vội vàng an ủi mỹ nhân trong lòng: “Chỗ này thực sự không bắt nạt người, là do em gặp phải tên cặn bã, tôi sẽ thu thập tên đó, đừng sợ.”
Gã vỗ vai thiếu nữ, động tác vô cùng mềm nhẹ.
Ôn Kỳ dần dần thả lỏng, thấp giọng thút thít.
Quý thiếu gia liếm liếm khóe miệng: “Hội quán này đãi ngộ rất tốt, chúng ta trước tìm một nơi an tĩnh, sau đó đi phỏng vấn, nha?” (Editor: Lại là một đứa nhỏ đáng thương muốn tìm tra)
Ôn Kỳ hai mắt đỏ hồng nhìn gã, cắn môi, có chút do dự.
Quý thiếu gia có chút vội vã.
Em gái này rất hợp khẩu vị của gã, từ đầu đến chân từ da đến tóc đều hợp mắt, gợi lên dục vọng của gã, muốn đem “nàng” lên giường lăng nhục. Gã nắm chặt tay em gái: “Đi nào, đây là công việc tốt, không nên bỏ lỡ.”
Phó quản lý thấy gã nửa ép buộc mà mang thiếu nữ vào thang máy, thức thời rời đi.
Có một số người, trời sinh mệnh tiện.
Một cô nhi từ nơi khác tới, không nơi nương tựa, cho dù chết cũng không ai quan tâm.
Phương tỷ vẫn như cũ đứng ở đại sảnh lộng lẫy, y phục tinh xảo gương mặt đẹp đẽ mỉm cười, tiếp đón một nhóm khách nhân vào cửa.
Quý thiếu gia mang thiếu nữ lên tầng năm, tùy tiện bao một gian phòng, kéo nàng đi vào.
Bảo tiêu nhắc nhở: “Thiếu gia, ông chủ sắp tới a.”
“Tôi biết, không phải còn chưa tới sao” Các người qua bên kia, để lại hai người là được,” Quý thiếu gia không chút để ý, “Cô bé này rất đáng thương, tôi không thể không quan tâm.”
Mẹ nó, gặp phải cậu người ta mới là xui xẻo đó.
Các vị đại ca bảo tiêu oán thầm, trước khi đi vô cùng tri tâm đóng cửa lại.
Dưới ánh đèn mập mờ, Quý thiếu gia nhịn không được mà ôm người vào lòng.
Em gái này thân hình quá tốt, thân cao vừa phải, là người tốt nhất mà gã từng gặp. Gã đang định làm chút xx gì đó, trên cổ đột nhiên mát lạnh, chủy thủ sáng bóng đặt trên cổ, vừa nhìn đã thấy vô cùng sắc bén nha, gọt đầu như chơi nha.
Gã vẻ mặt biến sắc: “Mày…”
“Xuỵt..” Ôn Kỳ đưa ngón trỏ trên môi gã ấn một cái, giọng ôn nhu như gió xuân thủ thỉ, “Đừng gọi, nếu không tôi kích động quá run tay, cái mạng nhỏ của anh liền không còn à.”
Quý thiếu gia nhìn cậu chằm chằm: “Mày biết tao là ai không?”
“Biết nha, con trai độc đinh của lão đại tập đoàn Phái lãm,” Ôn Kỳ cười vô cùng thoải mái, “Tôi chính là đặc biệt tới đây tìm anh đó nha.”
Quý thiếu gia mồ hôi lạnh đầy người, thanh âm cũng trở lên run rẩy: “Mày… mày muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn anh giúp tôi nhớ lại một chút, mấy tháng trước có phải từng bắt qua một người không?”
Quý thiếu gia cả người cứng đờ: “Tao không biết mày đang nói gì..A..”
Ôn Kỳ không chờ nghe gã nói xong đã dùng sức đem người đánh ngất, thở dài: “Ai, đáng tiếc, thời gian có hạn.”
Cậu đối với việc không thể bức cung có chút bất mãn, mở máy thông tin của tên này ra, lấy thông tin cần tìm- nhìn phản ứng của thằng khốn này có thể là biết chút chuyện gì đó.
Ôn Kỳ nhanh chóng lướt qua, cả gian phòng yên tĩnh như tờ.
Lúc này, đột nhiên thấy cửa phòng mở ra, vội vàng đóng máy thông tin lại, làm tóc bù xù, ra vẻ hoảng hốt lo sợ, ôm ngực, ngồi bệt dưới đất.
Một lát sau thấy Trác tiên sinh đi vào.
Ôn Kỳ bất ngờ, thầm nghĩ cùng tên khốn này thật có duyên, bất quá bây giờ cậu không dùng khuôn mặt kia, tiếp tục diễn, ra vẻ sợ hãi che ngực.
Trác tiên sinh đóng cửa phòng lại, quét qua người ngồi dưới đất, khóe môi cong lên một nụ cười vô cùng ôn nhu: “Mỹ nhân, có chuyện gì vậy?”
Y không giống bộ dáng ôn hòa trước kia, tuy miệng tươi cười nhưng đáy mắt tràn ngập nguy hiểm không thể bỏ qua, cùng với nụ cười trên mặt kia, chính là tổng kết của hai chữ: Biến thái!
Ôn Kỳ trong lòng rét lạnh, run giọng nói: “Hắn muốn đối với tôi, ân, cái kia… Tôi, tôi liền…”
“Nha, như vậy a,” Trác tiên sinh ôn thanh nói, “Đừng sợ, tôi mang em ra ngoài.”
Ôn Kỳ thấy y lại gần, vôi kéo dài khoảng cách.
Cùng lúc đó, Trác tiên sinh nhanh chóng tới gần bắt cậu lại. Ôn Kỳ nghiêng người né tránh, chỉ nghe một “ầm” nhẹ vang lên, Trác tiên sinh không chút khó khăn đỡ một đòn này, thuận thế ấn một cái về phía trước, tay kia cầm cổ tay Ôn Kỳ, đem người giam trên tường.
Cao thủ a! Ôn Kỳ cảm thán.
Nguyên chủ cơ thể tuy dẻo dai, nhưng không có huấn luyện thường xuyên, đối đầu với người huấn luyện bài bản đương nhiên xui xẻo thất thủ. Cậu không thể không giả bộ đáng thương: “Tôi chỉ là muốn trộm chút tiền thôi mà, anh, anh không thể thả tôi đi sao?”
“Đương nhiên có thể,” Trác tiên sinh ôn nhu chỉnh lại tóc cho cậu, “Trả lời tôi một vấn đề, trả lời xong là có thể đi nha, vừa rồi tôi không cẩn thận nghe được mất câu liên quan đến việc bắt người kia, em nói xem em biết những gì nào?”
Tâm Ôn Kỳ đột nhiên trầm xuống, ý thức được bọn họ không phải hữu duyên, việc người này đến thành Rocca hay xuất hiện tại hội quán bây giờ không phải trùng hợp.
Cậu tra được ông chủ tập đoàn Phái Lãm đêm nay sẽ đến hội quán gặp bằng hữu, nếu tên này biết chuyện, có khả năng chính là vị bằng hữu kia. Lại nói, Trác tiên sinh mở công ty lính đánh thuê, nói không chừng bắt nguyên chủ chính là lính đánh thuê.
Hơn nữa, phòng này cách âm hiệu quả, sao ý có thể nghe thấy?
Trác tiên sinh sáp lại gần cậu, như nói với tình nhân: “Nói chuyện a, bảo bối, tôi chờ tâm đều đau nha…”
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một đám nam nhân mặc âu phục đi giày da thấy thế đều sững sờ. Người phục vụ dẫn người vào cũng đơ luôn, ngốc lăng mà nhìn hai người.
Ôn Kỳ lúc bọn họ xuất hiện liền buông tay xuống, bả vai run run, nước mắt thuận theo viền mắt chảy xuống, một giây đã tiến vào trạng thái.
Trác tiên sinh im lặng liếc tên nhãi này một cái.
Ôn Kỳ khóc lóc kể khổ: “Cứu mạng… Mau cứu tôi a, người này đánh ngất bằng hữu của tôi sau đó muốn giở trò với tôi …”
Ôn Kỳ lần này mặt đầy quyến rũ, ngoại trừ tên Quý thiếu gia cùng một vài tên biến thái ra, đều sinh ra ý muốn bảo hộ. Mọi người cùng nhìn về phía Trác tiên sinh, như muốn đem y vạn tiễn xuyên tim bắn thành con nhím.
Trợ lý vào cửa cũng mặt đầy khiếp sợ.
Hắn vừa nghe lời boss, đem bảo tiêu dụ đi, còn tưởng boss muốn làm đại sự, ai ngờ lại muốn ấy ấy! Đây là muốn nháo thế nào a?
Trác tiên sinh quay đầu lại nhìn bọn hắn, tươi cười trên mặt chưa từng biến mất: “Nghe thấy chưa? Đừng thất thất, mau cút ra ngoài đổi phòng nhỏ.”
Trợ lý: “…”
Khách nhân: “…”
Phục vụ: “…”
Ôn Kỳ vẫn khóc thút thít.
Sống đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cậu bị dội loại nước bẩn này, tên khốn vô sỉ này còn có thể trước mặt mọi người tuyên bố muốn cường gian.
Mẹ nó, lần trước uống rượu sao không nhận ra tên khốn này lại có loại đức hạnh như thế chứ. Dùng thành ngữ chính là: Mặt người dạ thú!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét