Phong Diễn ghét bỏ liếc qua một cái, ăn của hắn nhiều tiền như vậy mà chỉ cho hắn ăn cái này.
Sắc mặt Erwin cũng không được tốt cho lắm, mười vạn điểm tín dụng, nếu thêm một chút cũng đủ mua cơ giáp.
Gã nghĩ không thông, vì sao Phong Diễn phế sài thể năng mà cái gì cũng tốt hơn gã.
Erwin sắc mặt thay đổi không ngừng, ghen tỵ, khinh miệt, sau lại có cảm giác cao cao tại thượng.
Phong Diễn nhìn thấy tất cả, mệt cho gã còn cho là mình che giấu tốt.
Đối với kết cục đã biết của một số người, Phong Diễn cũng lười so đo. Đã vài ngày không ăn gì hắn quả thật có chút đói bụng, lấy dịch dinh dưỡng, xé ra, uống từng ngụm từng ngụm một.
Chất lỏng ấm nóng tiến vào dạ dày, Phong Diễn rất nhanh đã thấy no.
Thế giới công nghệ cao quả nhiên phát triển, sau mạt thế bởi vì thực vật thiếu thốn nên dịch dinh dưỡng là thứ đầu tiên được chế tạo ra.
Cho tới bây giờ, dịch dinh dưỡng có đủ loại mùi vị, cũng coi như có thể ăn được không khó uống như trong tiểu thuyết miêu tả.
Nghĩ đến giá của dịch dinh dưỡng, Phong Diễn có chút thoải mái. Giá của dịch dinh dưỡng chia thành ba cấp cao cấp, trung cấp, hạ cấp. Là người của Phong gia, phương diện này Luis không dám bạc đãi hắn.
Erwin chờ hắn ăn xong rồi lui ra ngoài.
Phong Diễn nhàm chán không có việc gì làm muốn ra ngoài một chút, vừa ra đến cửa liền dừng bước, mặt vô cảm đứng ở trạm trong sân, ngẩn người nửa ngày, đến khi Luis hỏi hắn làm sao. Lúc này Phong Diễn mới buồn bực trở về phòng.
Mẹ nó!
Nhà hắn ở khu biệt thự, cách thành thị mấy kilometre, nếu muốn ra ngoài thì phải lái phi cơ a !!!
Lái phi cơ ở thời này rất đơn giản, là việc cực kỳ bình thường, gara ở trong sân, nhưng mà…
Hắn… hắn run tay a !
Hắn cũng không phải nguyên chủ a !!!
Hơn nữa bên cạnh còn có đôi phụ tử “cực phẩm” kia nhìn chằm chằm .
Phong Diễn hậm hực ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài sân, phi cơ ở bên trái, thân xe màu bạc, đường cong đẹp đẽ, nhìn mà khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Cuộc đời này không có việc gì buồn bực hơn là chỉ có thể nhìn mà không thể sờ.
Nguyên chủ có rất nhiều đồ công nghệ cao, thế nhưng hắn còn chưa nhìn thấy bao giờ.
Quan trọng hơn, Tần Nam gia cảnh không tốt, ngày mai đi Tales ai lái xe đây ?
Phong Diễn nhíu nhíu mi, đột nhiên phát hiện Erwin vẫn có chút tác dụng.
Hắn là thiếu gia để hạ nhân lái xe là bình thường. Cho dù hắn không lái xe cũng không khiến người hoài nghi. Chỉ cần cho hắn thời gian cùng với kí ức của nguyên chủ hắn sẽ quen thuộc với thế giới này nhanh thôi.
Chỉ là…
Mắt Phong Diễn lướt qua một tia sắc lạnh, trước hết phải giải quyết đôi phụ tử kia, hắn không thích có người thời thời khắc khắc giám thị mình.
Hạ quyết tâm, Phong Diễn nhanh chóng chỉnh lí lại đồ dùng.
Hắn định rời khỏi đây, không thể trêu vào hắn còn không thể trốn hay sao ?
Thực lực cách xa, hắn cũng không muốn lấy trứng chọi đá, nếu đem Luis bức đến đường cùng, hắn lại là phế sài thể năng lão muốn làm gì mà chẳng được.
Trực tiếp đối đầu không được, hắn liền đi đường vòng sau đó rồi giải quyết vấn đề.
Phong Diễn hiểu rõ bản thân, hắn không phải là người cầu toàn.
Trải qua một đời, hắn biết ẩn nhẫn chỉ khiến người ta muốn hung hăng đè hắn một tấc lại tiến thêm một thước.
Lúc nhỏ, ai làm khó dễ hắn hắn sẽ hung hăng khi dễ lại, chỉ như vậy mới không có người dám khi dễ hắn.
Sau khi lớn lên có địa vị trong gia tộc lại càng không có người dám đụng đến hắn.
Tuy rằng cuối cùng vẫn thua, thế nhưng trước đó dựa vào địa vị của mình hắn thực sự chưa ủy khuất bản thân bao giờ, càng không cần cùng người ta lá mặt lá trái, hắn cũng có kiêu ngạo của riêng mình.
Cho nên Phong Diễn chưa bao giờ nghĩ , cũng khinh thường diễn trò cùng phụ tử Luis, càng không muốn cùng bọn họ chơi trò thân tình.
Hắn là chủ tử, địa vị cùng tài trí của hắn, nếu thực sự cùng hạ nhân so đo mới thực là hạ thấp mình.
Kỳ thật, chỉ cần hắn biến mất, hậu quả đôi phụ tử này tuyệt đối không chịu nổi. Đừng nói đến học viện đế đô, việc có thể rời khỏi sao Phù ánh hay không còn chưa biết.
Sinh hoạt an nhàn lại khiến bọn họ quên mất bổn phận của mình.
Tính cách của nguyên chủ chính là do họ nuôi lớn mà thành.
Phong Diễn cũng không muốn thuận theo bọn họ, muốn rút củi dưới đáy nồi loại bỏ hết đường lui của bọn chúng.
Thiếu gia mất tích, quản gia cũng không tránh khỏi trách nhiệm.
Không có hắn, bọn họ còn gì để Phong gia lợi dụng ?
Có thể nói, vinh nhục của cha con họ hoàn toàn phụ thuộc vào hắn.
Nhưng mà con người luôn tham lam không biết đủ !
Phong Diễn cười lạnh, hắn thực chờ mong, sau khi mình mất tích Luis sẽ có phản ứng gì.
Chỉ đáng tiếc những sản nghiệp mà ba ba nguyên chủ lưu lại.
Phong Diễn quyết định buông bỏ, hắn tự hiểu lấy mình, hắn không có thiên phú quản lí, những thứ kia dù ở trong tay hắn hắn cũng không xử lí nổi.
Huống hồ, trong tay hắn không có ai, lại không có tiền, Luis nếu ném cho hắn một cái vỏ không bề ngoài đẹp đẽ bên trong thối rữa hắn phải tìm ai mà khóc a. còn không bằng từ bỏ. Thừa dịp Luis chưa phòng bị nhanh chóng đem tư sản tới tay để bọn họ công dã tràng.
Phong Diễn một bên suy nghĩ, một bên sắp xếp hành lí. Đồ đạc của nguyên chủ cũng không có nhiều, ngoài trừ quần áo chỉ có một cuốn album, còn có thư thông báo trúng tuyển của học viện đế đô .
Đây là hai thứ duy nhất mà nguyên chủ lưu lại.
Phong Diễn nhìn ảnh chụp đến xuất thần, trong ảnh một nam nhân anh tuấn tay ôm đứa nhỏ, bên môi là nụ cười thản nhiên ấm áp, có vài phần tương tự hắn. Đây là ba ba của nguyên chủ cũng là tấm ảnh gia đình duy nhất mà hắn có.
Thân thế của nguyên chủ, Phong Diễn chỉ có thể mô tả bằng hai từ: cẩu huyết, bốn từ: cẩu huyết lâm đầu.
Ba ba nguyên chủ xuất thân bình dân, tự mình thi đỗ học viện quân sự đế quốc, bề ngoài xuất sắc, thành tích nổi bật, không bao lâu liền hấp dẫn sự chú ý của Phong Kính Hiên, theo đuổi ba năm mới ôm được mỹ nhân về nhà.
Năm đó hai người đều quý trọng đoạn tình cảm này, Phong Kính Hiên vì người yêu không tiếc cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ.
Tịch Thần Dật vì Phong Kính Hiên không tiếc từ bỏ tiền đồ sáng lạn, từ chối lời mời của bao quân đoàn, vào bệnh viện tiêm thuốc kích tố sinh con cho Phong Kính Hiên .
Hai người yêu nhau oanh oanh liệt liệt.
Hôn sự của bọn họ cũng chấn động một thời.
Phong gia vì con trai cũng gật đầu đồng ý.
Thời điểm vừa mới kết hôn tình cảm hai người gắn bó như keo sơn.
Những tưởng hai người về sau sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Chung quy cổ tích chỉ là cổ tích.
Phong gia khinh thường Tịch Thần Dật , trước mặt Phong Kính Hiên thì niềm nở, sau lưng trào phúng, khinh thường. Sinh hoạt của Tịch Thần Dật tại Phong gia vô cùng gian nan, thế nhưng Phong Kính Hiên lại vô tư tùy tiện, một chút cũng không để ý đến mạch sóng ngầm.
Thậm chí mỗi khi người nhà cùng người yêu có xung đột, cuối cùng hắn lại trách cứ Tịch Thần Dật không hiểu chuyện.
Sinh hoạt bất đồng, quan niệm bất đồng, dần dần hai người nảy sinh mâu thuẫn.
Tinh thần Tịch Thần Dật trở nên nặng nề, mê mang mất đi mục tiêu.
Phong Kính Hiên cũng phiền muộn, sau khi kết hôn cùng Tịch Thần Dật hắn mất đi sự coi trọng của gia tộc, mất đi tư cách cạnh tranh vị trí gia chủ, địa vị xuống dốc.
Hắn lúc đầu không hối hận, nhưng lâu dần, mâu thuần giữa Tịch Thần Dật cùng người nhà hắn không ngừng, cùng hắn khắc khẩu, không địa vị, khắp nơi bị khinh bỉ khiến hắn hối hận không thôi.
Phu phu cãi nhau thành chuyện thường ngày cho đến khi Tịch Thần Dật mang thai, quan hệ hai người mới dần dịu đi.
Chỉ tiếc bọn họ không nghĩ đến đây chỉ mới là bắt đầu.
Phong Diễn sinh ra như một mồi lửa bạo phát nguy cơ quan hệ của hai người.
Phong Kính Hiên cho dù thế nào cũng không tin con trai mình thế mà thể năng cấp F, hắn mất hết mặt mũi, hôn nhân trở thành trò cười. Dần dần đêm cũng không về.
Trước ba tuổi nguyên chủ đều ở cùng ba ba, số lần nhìn thấy phụ thân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau ba tuổi, thân sinh ly hôn, từ đó cũng không có tin tức.
Sao đó không đến một tháng, phụ thân tái hôn, tiểu thư Lâm gia mang thai, năm sau sinh ra một thiên tài thể năng cấp A.
Phong Kính Hiên hãnh diện, cùng lúc đó, Phong Diễn cũng trở thành người trong suốt trong Phong gia, người bên ngoài có cười nhạo, có coi thường, có khinh bỉ. Nguyên chủ thân là phế sài thể năng, là vết nhơ của Phong gia, ngay cả tân phu nhân cũng không thèm đối phó hắn, nuôi bên mình còn được mang tiếng hiền đức.
Tiểu hài tử đáng thương, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy cũng không trách hắn vì sao ỷ lại cha con Luis như vậy. Nguyên chủ là đứa nhỏ thiếu tình thương.
Năm tuổi, hắn bị phụ thân đưa đến sao Phù Ánh.
Nếu như hắn không cố gắng, nếu hắn không tham gia khảo thí học viện đế đô có lẽ hắn sẽ an ổn sống trên hành tinh này.
Thế nhưng, hắn không cam lòng.
Nhớ đến lúc ba ba chờ đợi, ánh mắt hối hận của ba ba, nhớ tới lời dặn dò lúc chia ly, nguyên chủ thế nào cam tâm cả đời ở lại nơi này.
Thế giới tương lai chú trọng khai thác lĩnh vực tinh thần lực, ngay cả hải tử một tuổi đã có ký ức.
Nguyên chủ vĩnh viễn ghi nhớ, ba ba từng nói, muốn hắn không chịu thua kém người khác, trừ phi có bản lĩnh, bằng không không cần thể hiện cấp bậc tinh thần lực của mình, cũng đừng để nam nhân lừa gạt tình cảm, đừng tiêm thuốc kích tố, đi theo vết xe đổ của y.
Cho nên, nguyên chủ mới phản cảm tiêm thuốc kích tố như vậy.
Cha con Luis đánh thuốc mê hắn, bởi chúng rất rõ ràng, nếu thẳng thắn với nguyên chủ, cho dù có khó khăn thế nào hắn cũng không làm trái tâm nguyện của ba ba.
Lại không nghĩ đến, nguyên chủ sẽ vì vậy mà chết.
Kỳ thật, nguyên chủ không có dã tâm gì lớn, hắn chỉ muốn cho mọi người biết, hắn thực ưu tú, ba ba cũng thực ưu tú. Hắn không muốn ba ba sau khi rời đi cũng phải gánh cái danh sinh ra phế vật.
Hắn muốn trở nên nổi bật, muốn cho phụ thân thấy, hắn không phải là phế vật.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét