Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

[LTNĐPĐH]Chương 12

Chương 12
Ôn Kỳ thấy rất mới mẻ nha.
Cậu cân nhắc một chút, không đoán được ý tứ của Hạ Lăng Hiên.
Cũng không thể dựa vào sự kiện mất tích rung động lòng người lần này mà bắt đầu quan tâm cậu chứ? Hay là sau mấy tháng tìm kiếm, cảm thấy trống rỗng trong lòng, mất rồi mới biết quý trọng? Có thể sao? Cho dù nguyên chủ có biến mất, Hạ Lăng Hiên có khi cũng không đổi sắc mặt…. Bất quá cũng không chắc, Hạ Lăng Hiên luôn làm việc đến nơi đến chốn.
Lúc này máy thông tin lại vang lên tiếng nhắc nhở, Hoắc Hạo Cường chấp nhận lời mời kết bạn của bạn.
Ôn Kỳ thấy vậy, ứng phó qua loa với Hạ Lăng Hiên: Ngại quá, tôi không nói chuyện với người lạ, anh có thể tìm người khác tán gẫu.
Cậu ấn gửi, lại dừng một chút, cười híp mắt như hồ ly bổ sung: Moazh moazh  (づ ‾‾ ³ ‾‾ )づ♥❤
Hạ Lăng Hiên: Cậu là Ôn Kỳ?
Ôn Kỳ không thèm để ý, thấy Hoắc Hạo Cường gửi lời mời trò chuyện video, chọn đồng ý, thấy thân ảnh 3D của Hoắc Hạo Cường lơ lửng, mặt vẫn khốc khốc không biểu cảm.
Ôn Kỳ cười híp mắt: “Đã lâu không gặp, lão công ~”
Tên nhãi này còn thực tinh mắt thấy cổ Hoắc Hạo Cường lộ ra nửa dấu son môi, mu bàn tay còn có vết cào, nghĩ nghĩ một chút không không nhịn được cười ra tiếng: “Anh vị mấy vị phu nhân đánh lén?”
Hoắc Hạo Cường không trả lời vấn đề này, lãnh khốc nhìn cậu: “Lâu rồi không gặp, nhớ tôi sao?”
Ôn Kỳ cợt nhả: “ Muốn nghe lời thật lòng?”
Hoắc Hạo Cường im lặng một lúc: “Ân.”
Ôn Kỳ cười rực rỡ, rất hiếm thấy nha, tên nhóc này vậy mà hỏi ý kiến cậu có nên giải quyết nhị thúc hay không, thấy cậu lắc đầu, liền hiểu sau này cậu có thể cho hắn chút ý kiến. Hai người nói chuyện một lúc, Ôn Kỳ nghe có người gõ cửa phòng, kết thúc cuộc gọi nói “Mời vào,” sau đó thấy Ôn đại ca đi vào.
Đại ca: “Tiểu Hiên liên hệ với em? Hai đứa nói gì?”
Ôn Kỳ nghe vậy thì biết là Hạ Lăng Hiên thấy cậu có vấn đề nên tìm đại ca, vì thế tên nhãi này không chút xấu hổ cho đại ca xem tin nhắn.
Ôn đại ca bị hai chữ “Moazh moazh” kia đập vào mặt cho choáng váng luôn, khóe mắt co rút, miệng giật giật, liền dặn dò: “Sau này không được nói chuyện tà giáo kia với người ngoài. Tiểu Kỳ, ngoan nha!”
Ôn Kỳ ngây thơ, mở đôi mắt to tròn, chớp a chớp: “Vì sao, ca? Bọn họ là người tốt.”
“…” Đại ca có chút câm nín, “Bọn họ có lẽ không muốn để người khác biết đến sự tồn tại của mình, vậy nên tiểu Kỳ không nên tiết lộ ra ngoài, dù sao bọn họ cũng là ân nhân cứu mạng của em.”
Ôn Kỳ ngoan ngoãn nghe lời: “Vâng.”
Đại ca kêu cậu nghỉ ngơi cho tốt rồi đi ra  ngoài.
Tin tức Ôn gia vội vã đến bệnh viện một chuyến không lâu sau truyền ra ngoài.
Bởi vậy đến khi Ôn Kỳ tỉnh ngủ, toàn bộ quốc đô đều biết cậu đã trở lại. Thân thích đêm đó cũng vội vã trở về, về phía Hạ gia, đích thân cha Hạ cùng Hạ phu nhân đến.
Mọi người thấy phu thê Hạ gia cười nói với cha Ôn, liền tâm sáng như gương.
Ôn Kỳ nháo như vậy, không ít người nghĩ hôn sự này hủy bỏ rồi, giờ lại thấy người lớn hai nhà như vậy, liền biết việc này coi như là tiểu nháo.
Có người vui cũng có người buồn.
Hạ gia là quân chính thế gia, ở Thiên Gia quốc là một trong ba gia tộc đứng đầu, thực lực mạnh mẽ.
Mà Ôn gia, miễn cưỡng có thể xếp top 20, vì vậy với hôn sự này Ôn gia vô cùng tình nguyện.
Về Ôn Kỳ, trước khi mất tích, chi thứ Ôn gia thấy đây là việc thông gia của hai nhà, sau khi Ôn Kỳ bị bắ cóc liền thấy có lẽ hài tử của mình có cơ hội, người thông minh đều biết hôn sự này định ra là do mẫu thân Ôn Kỳ cùng Hạ phu nhân định ước, nếu không có Ôn Kỳ thì người khác cũng không có cơ hội.
Trong lúc mọi người nói chuyện, Ôn Kỳ chậm rãi đi xuống lầu.
Hạ phu nhân vui mừng vẫy tay: “Tiểu Kỳ, đến đến, để dì nhìn một chút.”
“Dì,” Ôn Kỳ lễ phép chào hỏi, đến gần Hạ phu nhân để bà đánh giá một vòng, sau đó sờ sờ đầu cậu: “Trở về là tốt rồi, biết sợ rồi phải không? Sau này đừng nghịch ngợm như thế, nha.”
Ôn Kỳ “ân” một tiếng.
Cha Hạ ở bên cạnh cũng hỏi thăm: “Nghe nói con được một người bí ẩn cứu? Là người như thế nào?”
Ôn Kỳ: “Nha, chú nói bọn họ sao? Ân, đều rất lợi hại nha.”
Cha Ôn: “…”
Đại ca: “…”
Ôn gia gia: “…”
Ba người lập tức khẩn trương, chỉ lo cha Hạ đột nhiên hỏi gì đó khiến tên nhãi này lên cơn động kinh mà nhảy lên bàn nói cái không nên nói mà ai cũng biết là cái gì đó, thực hiện nghi thức của tổ chức tà giáo. Kia nhất định khiến người ta kinh tâm động phách quỷ thần khiếp sợ a .
Tên nhãi kia lại không thấy tâm trạng mãnh liệt của người nhà mình tiếp tục phun ra: “Nhưng mà không thấy mặt a, bọn họ đều đeo mặt nạ.”
Cha Hạ: “Che mặt?”
Ôn Kỳ: “Ân, có lẽ là không muốn để con biết họ là ai.”
Ôn gia gia, cha Ôn, đại ca thở hắt một hơi, nhưng vẫn có chút không yên lòng, quét mắt thấy những người khác trong Ôn gia đang tới gần, kiên trì để Ôn Kỳ tiếp tục tâm sự với họ, sau đó lấy cớ: “Tiểu Kỳ bị kinh sợ, thân thể suy yếu cần nghỉ ngơi nhiều” sau đó đem người đưa lên lầu.
“Biểu ca.”
Một thiếu niên vừa vào cửa, vội vàng chạy tới gần Ôn Kỳ, nhào vào lòng tên nhãi này: “Biểu ca!”
Ôn Kỳ biết người này.
Nhóc này là con trai cậu của nguyên chủ, Vân Thu, so với nguyên chủ còn nhỏ hơn.
Mẫu thân nguyên chủ cùng cậu là long phượng thai, tình cảm rất tốt. Năm năm trước nhà cậu xảy ra chuyện, chỉ còn lưu lại một mình Vân Thu, sau đó nguyên chủ cũng thường xuyên đến thăm Vân Thu.
“Biểu ca, cuối cùng cũng trở lại a.” Thiếu niên thân mình đơn bạc, âm thanh có chút nghẹn ngào.
Ôn Kỳ vỗ vỗ vai cậu nhóc, thấy nhóc khóc đến thương tâm liền dẫn về phòng an ủi.
Mấy người cha Ôn nhìn thấy mà kinh.
Vân Thu là đứa nhỏ đơn thuần, nếu bị con trai nhỏ nhà mình tẩy não thì biết làm thao bây giờ Σ( ° △ °|||)
Đại ca bình tĩnh ngồi một lúc, một lúc lâu vẫn chưa thấy Vân Thu xuống, lên lầu xem tình hình một chút, thấy hai đứa nhỏ dựa vào nhau xem phim mới yên tâm.
Vân Thu bị Ôn Kỳ ép uống một cố sữa nóng, gặm gặm khoai tây chiên, lúc này tâm tình mới bình ổn lại: “Biểu ca, sau khi ca đi Monkey liền lộ hết việc ca bỏ nhà đào hôn, em thấy gã nhất định là cố ý liền đi tìm gã tính sổ…”
Nhóc hít hít mũi: “Nhưng mà em đánh không lại, còn có Miên Phong nữa, cậu ta cũng nói xấu anh không ít a.”
Ôn Kỳ không ngoài ý muốn chút nào.
Monkey là người hiến chủ ý cho nguyên chủ, đám người kia cũng không phải thực tâm coi nguyên chủ là bạn, cùng lắm chỉ là đồng học, chỉ là chơi nhiều hơn thôi, mà Miên Phong là người theo đuổi Hạ Lăng Hiên, là người chán ghét nguyên chủ nhất, mỗi lần hai người gặp nhau đều cãi nhau, cho nên chắc chắn không nói lời tốt đẹp gì về nguyên chủ.
Cậu xoa xoa đầu Vân Thu: “Không có gì, anh sẽ trừng trị bọn họ.”
Vân Thu nghi hoặc nhìn cậu: “Biểu ca?”
Ôn Kỳ vô cùng bình tĩnh: “Anh mất trí nhớ.”
Vân thu qua một lúc mới phản ứng được: “…Cái gì?”
Ôn Kỳ lừa gạt nhóc con này dễ như ăn cháo, kể lại việc mình trải qua, thấy nhóc mắt rưng rưng nhìn mình liền an ủi, cuối cùng nhóc con này lại gối đầu lên chân cậu mà vù vù ngủ như thú nhỏ.
Thật dễ dỗ nha.
Ôn Kỳ nhìn thiếu niên dù ngủ vẫn treo hai hàng nước mắt, vươn ngón tay lau đi. Nguyên chủ đã sớm chết đến không thể chết hơn, phần tình cảm của nhóc con này đặt sai người.
Xấu hổ?
Ôn Kỳ không thấy xấu hổ chút nào, vào lúc cậu mới mấy tuổi đầu bị lão già kia dùng roi đánh đã không còn những tình cảm dư thừa.
“Tiểu Kỳ…”
Cửa phòng răng rắc mở ra, đại ca đi vào.
Không biết là do ánh sáng màn hình chiếu vào hay gì, đại ca thấy ánh mắt em trai nhà mình sâu không lường được, cười đến vô tình, nhưng một giây sau đó khí chất trên người Ôn Kỳ lại trở về như cũ.
Đại ca thấy tên nhãi này cứ thế này có chút nguy hiểm liền đem Vân Thu ôm ngang lên sang phòng khác miễn cho bị cậu độc hại sau đó kêu cậu xuống tiễn người nhà Hạ gia. Ôn Kỳ ngoan ngoãn xuống lầu đưa tiễn.
Mấy ngày sau đó, Ôn Kỳ bắt đầu nghiêm túc huấn luyện, còn mua không ít dụng cụ huấn luyện cao cấp chuyên nghiệp.
Mấy người Ôn gia bí mật quan sát.
Bọn họ nói với người ngoài Ôn Kỳ bị mất trí nhớ, biết tên nhãi này không được bình thường cũng chỉ có mấy người bọn họ.
Bọn họ cũng không cho là tên nhãi này có thể kiên trì, ai ngờ tên nhãi này lại tập luyện nghiêm túc không ngừng nghỉ, không than mệt. Vô cùng khiếp sợ cùng kinh hãi!!!
Cha Ôn: “Nhìn đi, đây là sức mạnh của tà giáo a!”
Ôn gia gia cùng đại ca cũng trầm mặt, tiểu Kỳ trước đây mảnh mai yếu đuối, giờ có thể kiên trì đến mức này. Bệnh không nhẹ a !!!
Cha Ôn lo lắng: “Rèn luyện là chuyện tốt, nhưng tiểu Kỳ chắc là không luyện tập mấy nghi thức kia chứ? Như là một trăm cách giết người ?”
“Không được, kêu tiểu Kỳ lại đây, “ Ôn gia gia có chút kinh hãi nghĩ đến một ngày nào đó cháu trai nhỏ trở thành phần tử phản xã hội, “Tiểu Kỳ, cùng gia gia đến bệnh viện một chuyến.
Cho dù người Ôn gia cảm thấy như thế nào, Ôn Kỳ vẫn kiên trì rèn luyện thân thể.
Mọi người quan sát hai ngày, thấy tên nhãi này đã khỏe mạnh liền khuyên nhủ một chút sau đó mang cậu tới Hạ gia, bỏ qua một số việc “nhỏ”, đem sự tình nói lại một lần, trọng điểm chính là xui xẻo ban đầu.
Cha Ôn: “Chúng tôi thấy việc này không phải là trùng hợp.”
Cha Hạ sắc mặt hơi trùng xuống: “Ân, nhất định phải điều tra kỹ càng.”
Hạ phu nhân đau lòng nhìn Ôn Kỳ: “May mà không có việc gì, chờ tiểu Hiên về dì kêu y bồi con nhiều một chút, để hai đứa hảo hảo tâm sự, có thể con sẽ nhớ lại.”
Ôn Kỳ nâng ly trà, ngoan ngoãn nghe lời Ôn gia gia, yên tình làm bình hoa, đem mọi việc cho cha Ôn cùng đại ca giải quyết, nhìn qua hiền dịu cực kỳ khiến cho cha Ôn cùng đại ca vui mừng không thôi. Ôn Kỳ bình tình nghe , ra hiệu tài xế dừng ở cửa lớn, còn tên nhãi này muốn chạy vài vòng quanh nhà mới vào.
Tài xế nhìn bóng lưng cậu cảm thán: “Tiểu thiếu gia lần này trở về thật không giống trước kia, nhìn xem khỏe mạnh hơn trước a.”
Cha Ôn: “…”
Đại ca: “…”
Bọn họ thực sự không muốn nói gì hết, thật đó !
Ngày qua ngày.
Ôn Kỳ tính tính thời  gian, thấy Trác Vượng Tài tên khốn kiếp kia có lẽ đã biết cậu về nhà, hoặc có nghệ thuật gia nào đó ba ngày năm ngày lại đến hỏi cậu, thấy người trong nhà đều bận rộn ra ngoài, liền đeo máy biến thanh cùng mấy cái khác đẻ dự bị, chuẩn bị ra ngoài.
Khi đó trốn chạy, Ôn Kỳ chỉ thay đổi dung mạo, âm thanh ngược lại không để ý, ngoại trừ lúc hóa trang thành nữ. Tên khốn Trác Vượng Tài kia cũng chỉ nghe qua giọng nói của cậu cũng không biết gương mặt thật của cậu, để phòng ngừa bị vạch trần, tên nhãi này cố ý biến âm để lừa gạt tên khốn vô sỉ kia.
Nếu như họ Trác kia thực dám tìm đến , cậu nhất định sẽ nói chuyện nghệ thuật nhân sinh với y, sau đó tìm cơ hội hung hăng chỉnh người !!!
Ôn Kỳ lên kế hoạch, vừa đi vừa hát sau đó đi bộ về nhà.
Cha Ôn cùng đại ca đang ăn cơm, nghe giọng tên nhãi này có chút không đúng: “Cổ họng con làm sao vậy?”
Ôn Kỳ: “Vừa nãy có hát một chút.”
Cha Ôn: “Cùng ai?”
“Một mình a,” Ôn Kỳ nói, “Âm điệu có chút cao nên đua cổ họng.”
Hai người cùng trầm mặc.
“Hát cái gì a?”
Ôn Kỳ vô cùng cao hứng : “Rất êm tai đó, con hát hai câu cho hai người nghe nha? A~ Thiên sứ a~~~”
Cha Ôn cùng đại ca đồng thời mở miệng: “Không cần, câm miệng!”
Ôn Kỳ có chút tiếc nuối, sau khi ăn cơm cùng bọn họ liền lên lầu. Cha Ôn nhìn theo bóng lưng tên nhãi này: “Con nói xem sao đột nhiên tiểu Kỳ lại muốn hát nhạc kịch? Lúc trước cũng đâu có thích a.”
Đại ca đờ đẫn nói: “Con không biết.”
Ôn Kỳ không biết lại bị cha Ôn cùng đại ca nghĩ cậu lại lên cơn động kinh. Đem máy biến thanh thừa cất đi, nghĩ nghĩ lại giữ lại hai cái dự bị.
Cứ như vậy một ngày trôi qua, đến hôm sau săc trời còn chưa sáng đã bị thanh âm ầm ĩ bên ngoài đánh thức: “Làm sao vậy?”
Người làm đi qua dừng lại nói: “Thiếu gia, cậu mau mau rửa mặt đi. Hạ thiếu gia đến a!”
Ôn Kỳ ngẩn ra: “Hạ Lăng Hiên?”
“Đúng a!”
Ôn Kỳ có chút kinh ngạc, đến cầu thang nhìn xuống, thấy cửa lớn mở rộng , sau đó liền thấy Hạ Lăng Hiên mặc quân trang chỉnh tề sắc mặt lạnh lùng bước vào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét