Menu

Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

[LTNĐPĐH]Chương 3

Chương 3
Ôn Kỳ bị trói đến nơi của đại phu nhân.
Nơi đại phu nhân ở rất lớn, phi thường xa hoa. Nơi này đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, tám vị phu nhân sắc mặt vô cùng khó coi ngồi ở đó khiến cậu cảm thấy như xuyên đến cổ đại, đây một màn cung đấu kinh điển cỡ nào a. Dù sao nơi này nơi này cũng là xã hội pháp chế , đại phu nhân cho dù có muốn giết cậu cũng không thể không kiêng nể gì.
Đại phu nhân trên mặt như ngưng tụ một tầng băng sương: “ Cậu sao lại làm lão công bị thương?”
Ôn Kỳ áo ngủ ướt đẫm, hai gò má trắng bệch, điềm đạm đáng yêu nói: “Là tôi đứng không vững, lão công cứu tôi.”
Lời này là Hoắc Hạo Cường trước khi đi dặn dò cậu. Ôn Kỳ cũng không cho là hắn tốt như vậy muốn giải vây cho cậu, đây là ngại mất mặt đi.Cậu hỏi: “ Lão công không sao chứ? Tôi muốn đến thăm hắn.”
Mấy vị phu nhân liền ồn ào nói cậu làm Hoắc Hạo Cường bị thương, không xứng đi thăm hắn.
Đại phu nhân giơ tay để người khác yên lặng, nhìn chằm chằm Ôn Kỳ: “Tôi biết cậu mất trí nhớ, trước khi mất trí nhớ tâm tình luôn bất định, đối với lão công cũng rất bài xích, cùng lão công ở chung có đôi khi sẽ không khống chế được việc mình làm. Cậu tốt nhất nói thật với tôi.”
Ôn Kỳ nghẹn ngào: “Tôi nói thật mà.”
Vẻ mặt đại phu nhân càng lạnh hơn.
Ôn Kỳ tiếp tục giả bộ đáng thương, gặng gượng bị mấy vị phu nhân trào phúng cũng không nói gì. Đại phu nhân cũng lười hỏi lại, để cậu ở trong phòng mười ngày suy nghĩ, biết sai mới có thể ra ngoài gặp Hoắc Hạo Cường. Ôn Kỳ nói: “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào cô ấy là nữ chủ nhân của Hoắc gia.”
Âm thanh uy nghiêm truyền đến, một nam nhân cao lớn bước vào, mấy vị phu nhân vội vàng ra nghênh đón vô cùng cung kính: “ Nhị thúc.”
Ôn Kỳ hiểu rõ.
Nghe nói khi cha Hoắc Hạo Cường bệnh nặng, mọi chuyện Hoắc gia đều do vị nhị thúc này quản lí. Lão dứt khoát như vậy, Ôn Kỳ cũng chỉ có thể bị quản gia mời về phòng.
Hoài Ân Đặc từ đầu đến cuối không thể xen vào, đến khi trở về phòng Ôn Kỳ mới nôn nóng.
“Bọn họ nhất định cố ý! Đại phu nhân vào cửa sớm nhất, có cảm tình với gia chủ nhất, gia chủ hiện giờ yêu thích cậu nên mới gây cho dễ cho cậu như vậy.” Gã nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt càng thêm khó coi: “Thiếu gia, cậu mới tới nên không biết, tâm tình nhất định không tốt, mấy người đó định kích thích để cậu phát điên, cậu đừng để bị lừa!”
Ôn Kỳ đương nhiên hiểu rõ, bất quá cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này, trở về làm thiếu gia Ôn gia, những người này không khiến cậu để tâm.
Ôn Kỳ hắt xì một tiếng.
Hoài Ân Đặc lúc này mới nhớ cậu còn mặc quần áo ướt sũng, kêu cậu đi tắm nước nóng làm ấm người.
Ôn Kỳ vô cùng hài lòng vào nhà tắm.
Khi đi qua gương theo bản năng nhìn vào, thấy một gương mặt xa lạ nhịn không được đưa tay lên sờ sờ mặt.
Mặt nạ trên mặt thật vô cùng, còn có thể cảm nhận được xúc cảm trên gò má, cũng nhờ tầng da giả này cậu mới có thể biết được nguyên chủ thực sự có vấn đề.
Thế giới này khoa học kĩ thuật phát triển, tin tức linh thông, vì vây một số người làm ăn hoặc có thân phận đặc thù sẽ có người dùng mặt nạ nhân tạo, hoặc cấy ghép mô nhưng cấy ghép mô quá tốn thời gian. Nguyên chủ chính là bị người ta cấy ghép mô lên mặt, vì vậy lớp da giả này cũng có cảm xúc không khác da thật, cho dù trên mặt mọc một cái mụn thì trên mặt nạ cũng sẽ có.
Thứ đồ chơi này rất đắt, chỉ cần có thiết bị đặc thù có thể lấy xuống, bọn buôn người để cho nguyên chủ đeo mặt nạ quả thực gần như là mất cả vốn, không được lợi bao nhiêu. Lí do duy nhất có thể giải thích chính là bọn chúng biết thân phận của nguyên chủ muốn nhanh chóng bán người đi. Nhưng nếu là tổ chức buôn người bình thường nhất định không muốn đắc tội gia tộc lớn như Ôn gia, nếu lớn gan sẽ đổi nguyên chủ để có lợi ích lớn hơn. Thế nhưng tổ chức này không những đem nguyên chủ bán mà còn bán rẻ như thế. Chắc chắn là có vấn đề.
Ôn Kỳ đã thấy các loại việc dơ bẩn, nghĩ một chút liền rõ là có người muốn nguyên chủ sống không yên, mà có thể  người này tám phần mười vẫn đang theo dõi cậu, sẽ không để cậu chạy toát dễ dàng.
Cậu muốn trở về nhà nhất định phải đem đám người kia tóm ra.
Thế nhưng quốc gia của nguyên chủ cách Tụ Tinh quốc hơn mười quốc gia, nếu đi phi hành khí cũng mất nửa tháng, là ai mà tay dài như thế? Hận nguyên chủ như vậy?
Ôn Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy “thứ” có thể khiến nguyên chủ kéo cừu hận của người khác , ngoài Hạ Lăng Hiên không còn lí do thứ hai. Chuyện này có thể là do người thầm mến cuồng nhiệt Hạ Lăng Hiên làm. Má nó, chẳng lẽ nên nói, Hạ Lăng Hiên chính là máy kéo cừu hận của boss sao?
Đại phu nhân kêu Ôn Kỳ ở trong phòng mười ngày suy nghĩ.
Mấy vị phu nhân khác vì kích thích cậu, rảnh rỗi sẽ đến, hoặc chê cười, khoe khoang nói một chút chuyện của Hoắc Hạo Cường.
Ôn Kỳ đóng vai tiểu bạch liên, vẻ mặt đau khổ, vô cùng mong manh dễ vỡ. Đợi người ta vừa đi cậu liền sung sướng mà nghe nhạc hoặc lên mạng chơi trò chơi, vui vẻ hạnh phúc qua ngày.
Hoài Ân Đặc quan sát hai ngày thấy cậu không bị các vị phu nhân kia kích động mới yên tâm.
Ôn Kỳ cũng theo dõi nhất cử nhất động của Hoài Ân Đặc.
Theo như quan sát của cậu, có thể dễ dàng nhận ra Hoài Ân Đặc chỉ là tên lừa đảo lòng dạ độc ác lá gan lớn một chút, không có khả năng là người của thế lực kia. Có lẽ mua Ôn Kỳ chỉ là trùng hợp, có lẽ thấy Hoài Ân Đặc mua người để làm vợ người ta liền bán, kết quả đánh bậy đánh bạ mà ra tình trạng hôm nay.
Ôn Kỳ đợi ở trong phòng năm ngày, đem thân thể hư nhược dưỡng tốt hơn lúc trước.
Ngày thứ sáu khi ăn xong điểm tâm, quản gia thông báo gia chủ ở hoa viên tổ chức tiệc, mời các vị phu nhân đến.
Ôn Kỳ kinh hỉ: “Tôi lập tức đến!”
Cậu mấy ngày hôm nay nhàn rỗi ở trong phòng trồng nấm, thay y phục xong, bước ra khởi cửa dưới ánh mắt cứng ngắc của quản gia.
Hoắc Hạo Cường xương cùng bị nứt, được cận vệ nâng lên nằm trên ghế. Nghe thấy Ôn Kỳ đến, giơ gương mặt lãnh khốc ra nhìn cậu. Mấy vị phu nhân biết Hoắc Hạo Cường vì muốn gặp tiểu cửu mới tổ chức tiệc, lập tức khó chịu nhìn cậu, sau đó tập thể bị chói mù đôi mặt hợp kim.
Ôn Kỳ mặc một chiếc áo khoác được xếp bằng những mảnh thiếc mỏng như tờ giấy, xếp theo thứ tự, dưới ánh mặt trời sáng choang 360 độ không góc chết, như thế nào cũng sánh ngang với hiệu quả của đèn flash.
Ôn Kỳ mặc một thân đèn flash nhanh chóng chạy tới cạnh Hoắc Hạo Cường: “Lão công, anh sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?”
Hoắc Hạo Cường bị một thân quần áo của hắn làm cho lóa mắt, mặt vô cảm hỏi: “Quần áo…”
Ôn Kỳ nói: “ Tôi đặc biệt mặc cho anh xem đó, đẹp không?”
Hoắc Hạo Cường khốc khốc nói: “Ừm.”
Hắn tận lực nhìn lên mặt phu nhân nhà mình, sau đó lại nghe thấy người này nói: “Phải không, tôi cũng thấy rất đẹp. Tôi còn làm một cái mặt nạ đồng bộ sau này có vũ hội hóa trang đeo. Anh xem.”
Ôn Kỳ nói xong liền lôi trong túi ra một có mặt nạ đeo vào, lại một tia chớp làm mù mắt người ta.
Hoắc Hạo Cường: “…”
Bọn cận vệ: “…”
Mẹ nó, đều chói mù mắt rồi có được không!
Các vị đại ca cận vệ nhịn không được, yên lặng dời tầm mắt.
Hoắc Hạo Cường vô cùng dũng cảm chống đỡ, cả người cứng ngắc không nhúc nhích, trước mặt cận vệ cảm động cầm tay phu nhân, nói hai câu rồi kêu cậu ngồi xuống, để người tiếp theo đi lên.
Sau đó hai mươi người một nhóm, mỗi người bưng một cái khay, trên đó đều có châu báu ngọc thạch, trang sức tinh xảo cùng đồ cổ, vô cùng đa dạng. Hoắc Hạo Cường nói: “ Những đồ vật này ở dưới có băng dán che đi giá của món đồ. Giờ chúng ta chơi một trò chơi.”
Quy tắc rất đơn giản, mỗi nhóm một hiệp. Các vị phu nhân lựa chọn một món đồ, đồ vật giá trị càng cao thì điểm nhận được cũng cao. Người chọn được đồ có giá cao nhất sẽ được Hoắc Hạo Cường đáp ứng ba điều kiện.
Nói thẳng ra chính là đấu giá.
Bất đồng chính là Hoắc gia đại khí tài thô, đạo cụ là do hắn chọn.
Mấy vị tân phu nhân hiểu rõ, đây là để dỗ đại phu nhân nhị phu nhân, dù sao hai người vào cửa sớm nhất, ưu thế hơn những người khác. Trái lại là bọn họ, cơ bản đều xuất thân từ gia tộc nhỏ, tuy rằng người nào đó xuất thân từ gia tộc cổ xưa, nhưng cũng chỉ mang theo một quản gia.
Đại phu nhân, nhị phu nhân thẳng lưng ngồi xuống, tâm tinh như gió xuân.
Để công bằng, các vị phu nhân lần lượt chọn. Đầu tiên là đại phu nhân, sau đó đến nhị phu nhân,… cuối cùng chính là cưu phu nhân.Bất quá những đồ vật này đều rất quý giá, khó có thể phân biệt được cái nào tốt nhất.
Ôn Kỳ sờ sờ cằm, nhìn Hoắc Hạo Cường một cái.
Hoắc Hạo Cường khốc khốc khoát tay, tuyên bố trò chơi bắt đầu.
Đại phu nhân đầu tiên, lướt qua vật phẩm, sau đó chọn một món, bỏ băng dán ra giá quả nhiên rất cao.
Nhị phu nhân cũng theo sát chọn một kiện, tuy có giá trị nhưng vẫn kém đại phu nhân một điểm, các vị phu nhân khác cũng lần lượt lên, cuối cùng đến Ôn Kỳ. Cậu nhìn một lượt sau đó chọn một tảng đá nhìn qua có vẻ không chút giá trị.
Mấy vị phu nhân cho cậu một ánh mắt mỉa mai, kết quả bị đèn flash làm cho chói mắt.
Hoài Ân Đặc có chút gấp gáp, thấp giọng nói: “Thiếu gia, hay là chọn khối bảo thạch kia?”
Ôn Kỳ không để ý: “Không, chọn cái này đi.”
Đồ vật của thế giới này đều tương tự như ở địa cầu. Kiếp trước Ôn Kỳ thích đến phòng đấu giá, cũng coi như có kinh nghiệm, nguyên chủ lại là đại thiếu gia Ôn gia đồ tốt gì mà chưa nhìn thấy, cậu có ký ức của nguyên chủ, nhãn lực so với Hoắc Hạo Cường còn tốt hơn.
Mấy vị phu nhân sợ cậu đổi ý liền kêu quản gia lật băng dán lên, sau đó tất cả đều kinh ngạc.
Mấy vị phu nhân mở to mắt, nhìn chằm chằm vào cái khay chứa hòn đá nhìn rất tầm thường kia cảm thấy mắt đau nhói.
Có người không cam lòng thốt lên: “Sao có thể?”
Ôn Kỳ cưởi tủm tỉm, ôm hòn đá về chỗ ngồi.
Trò chơi vẫn tiếp tục, trên cơ bản Ôn Kỳ đều chọn  được món đồ có giá trị cao nhất, mấy vị phu nhân ban đầu còn nghĩ cậu may mắn, sau đó dần chết lặng mà biết người này có thực lực, nhìn cậu với ánh mắt khác xưa.
Một vòng lại một vòng đều là đại phu nhân chọn trước. Mặt cô lạnh như băng dưới ánh nhìn của mọi người chọn một món đồ, trên trán có chút mồ hôi.
Hoài Ân Đặc biểu tình cũng có chút ngưng trọng.
Gã nhớ lần đầu tiên gặp Ôn Kỳ, người này nói cậu ta là thiếu gia Ôn gia không phải là giả, nếu người nhà cậu ta tìm đến, gã nhất định xui xẻo.
Không đúng.
Hoài Ân Đặc đột nhiên ý thức được, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Cho dù Ôn gia không tìm tới cửa, chỉ cần Ôn Kỳ khôi phục trí nhớ, gã nhất định phải chết. Bởi phàm là thiếu gia của gia tộc lớn, lúc trước gặp đả kích nên phản ứng kịch liệt, giờ kích động qua đi lại vô cùng lãnh tĩnh, lúc đó chỉ cần cậu ta làm nũng với Hoắc Hạo Cường, Hoắc Hạo Cường cũng sẽ xử lí gã.
Hoài Ân Đặc ánh mắt lạnh xuống.
Gã lúc trước còn muốn Ôn Kỳ có chút địa vị ở Hoắc gia, hiện tại như vậy với gã là vô cùng nguy hiểm.
Tuy rằng bác sĩ nói, Ôn Kỳ có lẽ cả đời không thể nhớ lại, nhưng gã không thể bị động, phải nhanh chóng nghĩ biện pháp, nếu không được thì giết Ôn Kỳ ôm tiền bỏ trốn.
Ôn Kỳ như nhận thấy ánh mắt của gã mà quay đầu lại.
Hoài Ân Đặc nhanh chóng thu liễm biểu tình: “Sao vậy?”
“Không có gì” Ôn Kỳ đánh giá gã một chút, một tay chống cằm nhìn về phía trước.
Cậu trong lòng nở nụ cười, cảm thấy mình sắp rời khỏi Hoắc gia được rồi.
Không chút bất ngờ, Ôn Kỳ thắng trò chơi này. Mấy vị phu nhân tuy không cam tâm, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt. Hoắc Hạo Cường thỏa mãn nhìn tân phu nhân, càng nhìn càng vừa lòng, hỏi cậu muốn gì.
Ôn Kỳ dùng ánh mắt nóng bỏng nhiệt tình nhìn hắn, cộng với thân quần áo trên người liền chói mắt nóng bỏng như mặt trời ban trưa: “Chờ anh khỏe lại rồi nói sau.”
Hoắc Hạo Cường đồng ý: “Được.”
Ôn Kỳ không muốn cùng hắn tách ra, lôi kéo tay hắn nói chuyện.
Hoắc Hạo Cường nhịn nhịn, lại nhịn tiếp có lẽ sẽ mù mắt liền nói không khỏe trở về phòng, đếm đêm liền kêu người nói tân phu nhân đến. Ôn Kỳ biết hắn bán thân bất toại, không chút áp lực đến phòng Hoắc Hạo Cường, thấy cậu mặc một bộ áo ngủ tơ tằm, ngược lại dễ nhìn hơn ban ngày lại có chút điềm đạm đáng yêu.
Hoắc Hạo Cường lên tiếng trước: “Mấy ngày nay ủy khuất cậu …”
“Không ủy khuất.” Ôn Kỳ lập tức nói ra lời kịch kinh điển, thâm tình nhìn hắn, “Chỉ cần lão công tin tưởng, ủy khuất hơn nữa tôi cũng chịu được.”
Hoắc Hạo Cường nhìn thẳng vào mắt cậu, tựa hồ bị cậu làm cho cảm động, nửa ngày mới kêu cậu ngồi xuống bên cạnh. Ôn Kỳ ngồi xuống dựa vào hắn cùng nhau tâm sự, vô cùng lãng mạn ngọt ngào.
Đêm dần khuya, Hoắc Hạo Cường cũng không bảo cậu đi, trước khi ngủ lại thấy cậu đọc một tập thơ, hỏi: “Thích sao?”
“Ân, đại ca của tôi thích đọc thơ, thỉnh thoảng sẽ đọc cho tôi nghe.” Ôn Kỳ rũ mắt, nhìn đáng thương vô cùng. Đột nhiên rống to: “Hắc ám không thể chiến thắng quang minh.”
Hoắc Hạo Cường khốc khốc nhìn cậu.
Ôn Kỳ khẽ mỉm cười: “ Ngủ ngon, lão công.”
Ngày hôm sau, Ôn Kỳ ăn cơm cùng Hoắc Hạo Cường xong, dẫn Hoài Ân Đặc về nơi ở, ở trên sofa quan sát gã, nhìn đến nỗi Hoài Ân Đặc cả người nổi da gà nhịn không được hỏi: “Thiếu gia, có việc gì sao?”
Ôn Kỳ cười đến vô cùng rực rỡ chói sáng: “Tôi đều biết.”
Hoài Ân Đặc trong lòng trầm xuống, mặt ngoài lại bình tĩnh: “ Biết cái gì?”
Ôn Kỳ vẫn cười như đón gió xuân: “Biết anh lừa tôi a.”
Hoài Ân Đặc sắc mặt lạnh lẽo: “Ý cậu là sao?”
Ôn Kỳ hỏi ngược lại: “Anh nói a.”
“Tôi không biết cậu đang nói gì.’” Hoài Ân Đặc nói, chuẩn bị tinh thần muốn kéo dài thời gian, thế nhưng tiếp theo lại nghe thấy người nào đó gầm nhẹ: “Đừng lừa tôi, trước đây tôi thích anh đúng không.”
Hoài Ân Đặc đang định nói gì đó, chuẩn bị uy hiếp tên nhãi này vài câu, đột nhiên thấy tên nhãi này nói vậy , thanh âm cũng có chút biến đổi: “Cái gì?”
Tiểu kịch trường
Ôn Kỳ mặc một thân quần áo chói mù mặt người đi vào, mọi người trong phòng đồng loạt che mắt, mẹ nó sét đánh vào tận đây thao?
Ôn Kỳ đứng trước mặt Hoắc Hạo Cường ôn thanh gọi: Lão công a~
Hoắc Hạo Cường khốc khốc “ân” một tiếng, vô cùng dũng cảm nhìn thẳng phu nhân nhà mình.
Mọi người cảm thán, quả nhiên là gia chủ, sức chịu đựng hơn người.
Ôn Kỳ: Người ta đặc biệt mặc theo sở thích của anh đó nha~
Mọi người nghe vậy đồng loạt trợn trắng mắt. Mẹ nó, cậu có hạn cuối hay không? Tụi tui tuy mặc một thân bảo thạch trên người nhưng cũng không khoa trương đến mức nào mù mắt người ta a~ Đợi chút, lẽ nào đây là sở thích của lão công sao, lẽ nào tiểu cửu được yêu thương là vì thế. Các vị phu nhân tính toán định làm một bộ y phục một người so với một người càng thêm mù mắt không giới hạn.
Vì vậy ngày hôm sau tám vị phu nhân đồng loạt mặc một thân y phục làm người ta không dám nhìn thẳng cùng nhau đến gặp Hoắc Hạo Cường.
Sau đó…
Không có sau đó nha.
Bạn nhỏ Hoắc Hạo Cường của chúng ta lại hoa hoa lệ lệ bỏ mình lần hai.
Lời editor: Tui thực xin lỗi bạn nhỏ Hoắc, bạn chính là bao cát để tui chà đạp a ~ ╮(╯▽╰)╭

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét