Menu

Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

[LTNĐPĐH]Chương 2

Chương 2
Không khí như ngưng tụ, một thanh âm cũng không có, ngay cả tiếng “leng keng” của chuông gió cũng nhất thời dừng lại.
Cả căn phòng chỉ có tiếng ho sặc sụa của Ôn Kỳ, một tiếng tiếp một tiếng, âm thanh ngày càng lớn.
Các cận vệ hai mắt sáng ngời- thiệt mạnh mẽ nha. Gia chủ sau khi nắm quyền, người ngoài đối với hắn đầu vô cùng cung kính, thế mà vị phu nhân mới cưới về mấy ngày này ngày đầu tiên gặp mặt liền phun nước vào người hắn, đây là thể hiện thái độ ghét bỏ sao? Quả thực là muốn chết mà, gia chủ rất coi trọng mặt mũi. Coi như qua cửa cũng không thể kể cho ai, thiệt là vô cùng kìm nén mờ.
Hoắc Hạo Cường mặt không cảm xúc, trầm mặc nhìn người nào đó.
Hoài Ân Đặc trên trán đều là mồ hôi lạnh, cẩn thận nhìn nét mặt gia chủ muốn giải thích hai câu, thế mà, lúc này Ôn Kỳ lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hoắc Hạo Cường, kinh ngạc không thôi.
Sát, lại không biết kìm chế! Vị tân phu nhân này quả thực muốn chết!
Cận vệ tiếp tục nhìn chăm chú, chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào nghe theo mệnh lệnh ném phu ra ngoài.
Hoài Ân Đặc mồ hôi lạnh chảy ra càng nhiều, hận không thể móc mắt Ôn Kỳ ra. Cứ tưởng rằng tên nhóc này sau khi mất trí nhớ sẽ ngoan ngoãn, nếu biết trước tên khốn này phiền phức như vậy thì lúc trước đã không mua cậu, mẹ nó!
Gã vỗ vỗ lưng cho Ôn Kỳ, muốn không ai chú ý nhéo cho cậu tỉnh lại.
Ôn Kỳ không cho bọn hắn cơ hội hành động hay mở miệng, duy trì biểu cảm kinh ngạc nhìn Hoài Ân Đặc: “ Anh không phải nói là cha tôi chết rồi sao? Sao lại gọi hắn là gia chủ?”
Hoài Ân Đặc sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Bởi vì nơi này là Hoắc gia. Hắn là gia chủ Hoắc gia a.”
Đột nhiên có hi vọng, sau đó lại bị đẩy một cái, thanh âm gã nghe có chút không thật: “…Đậy không phải là nhà Nedir, thiếu gia.”
Hoắc Hạo Cường hỏi: “Các cậu đang nói cái gì?”
Hoài Ân Đặc giật mình thiếu chút nữa ba hồn bảy vía đều bay: “Về nhà mẹ đẻ của thiếu gia, thiếu gia hôm nay đụng đầu, mất trí nhớ.”
Hoắc Hạo Cường ngoài ý muốn nhìn về phía Ôn Kỳ, đi qua bàn ăn duỗi tay  nâng cằm cậu lên, cúi người xuống: “Cái gì cũng không nhớ?’
Ôn Kỳ đột nhiên đứng lên.
Hoắc Hạo Cường theo động tác của cậu nâng cánh tay lên, từ nhìn xuống biến thành nhìn lên, nhất thời trầm mặc.
Cận vệ: “…”
Hoài Ân Đặc: “…”
Đây là, tìm đường chết lần hai ?
Ôn Kỳ trên mặt không nhìn ra một điểm cố ý, lễ phép kéo dãn khoảng cách giữa hai người, chào hỏi hắn một tiếng. Hoắc Hạo Cường nhìn vào mắt cậu, không nhìn ra điều gì, ngồi xuống đối diện với cậu: “Gọi lão công.”
Ôn Kỳ giả ngu: “Hả?”
Hoắc Hạo Cường nói: “Cậu là cửu phu nhân của tôi.”
Ôn Kỳ mắt thăm dò nhìn Hoài Ân Đặc, nhận được đáp án khẳng định của gã, sau đó quay qua nhìn Hoắc Hạo Cường chăm chú.
Hoắc Hạo Cường: “Làm sao?”
Ôn Kỳ nói: “Tôi thử xem có thể nhớ lại chút gì không.”
“Cậu mới gả cho tôi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Hoắc Hạo Cường cố gắng giải thích cho tân phu nhân, thấy cậu chăm chú nghe, liền hỏi: “Còn muốn hỏi gì không?”
“Không có.” Ôn Kỳ dừng một chút, “Nhưng tôi đoán trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, cũng hiểu rõ con người anh, bởi vì dựa theo tính cách của tôi sẽ không gả cho người chưa bao giờ gặp mặt.”
Cậu nhìn Hoắc Hạo Cường, vô cùng nhiệt tình nóng bỏng, “Tôi rất tin tưởng ánh mắt của mình.”
Ồ, câu nói này a! Thiệt lãng mạn nha!
Bọn họ bắt đầu nhìn tân phu nhân với ánh mắt khác xưa.
Hoắc Hạo Cường mặt vẫn vô cảm như cũ, nhưng rõ ràng là vô cùng vừa lòng, bằng chứng là hắn kêu người lấy thêm một bộ đồ ăn, quyết định bồi phu nhân ăn cơm. Ân, theo như hắn nói chính là: “ Tôi lần đầu tiên gặp cũng thấy cậu vô cùng đặc biệt, thể hiện tài năng không phải ca hát nhảy múa mà làm bộ bị lừa bán, nói vô cùng không tình nguyện, không giống những người khác.”
Hoài Ân Đặc trong lòng giật mình, vội vàng quan sát Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ nghĩ nghĩ một lúc: “Không có ấn tượng, có lẽ là tôi suy nghĩ khác những người khác a.”
Hoắc Hạo Cường nói: “Ân, tôi thích nhất cá tính của cậu.”
Ôn Kỳ không biết xấu hổ nhìn thẳng hắn: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Hoắc Hạo Cường tâm trạng rất tốt, sau đó nhắc đến hôn sự của họ. Phu nhân này là mới tuyển, còn chưa đi đăng kí kết hôn, hôn lễ cũng chưa tổ chức. Hoắc Hạo Cường dự định tổ chức một hôn lễ long trọng mà có cá tính phù hợp với tính cách của tân phu nhân. Ôn Kỳ vô cùng bình tĩnh, hiện giờ tên giả, mặt giả, có làm gì cũng không sao cả.
Cậu nói: “Đều nghe anh.”
Hoắc Hạo Cường “ân” một tiếng, ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu muốn đứng dậy liền đè bả vai cậu lại, bật chế độ tổng tài bá đạo: “Tối nay tôi ngủ cùng cậu.”
Cái này có nghĩa là gì mọi người đều rõ, Ôn Kỳ vui vẻ tiễn người ra khỏi cửa, trong lòng là một đứa nhỏ cười ha ha không ngừng, dùng cái thân nhỏ nhắn của anh mà muốn đè tôi sao? Tiểu gia không thượng anh đã tốt lắm rồi.
Hoài Ân Đặc thấy cậu nhìn theo bóng Hoắc Hạo Cường rời đi nói: “Gia chủ rất thích cậu a, phải biết sau ngày tuyển người đó, hắn chỉ nhìn qua cậu sau đó cũng chưa đến nhìn cậu lần nào.”
Ôn Kỳ hỏi: “Vậy anh nói sau tối nay anh ta còn thích tôi không?”
Hoài Ân Đặc suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Cái gì?”
Ôn Kỳ cười híp mắt: “Đừng khẩn trương như vậy, tôi chỉ đùa thôi mà.”
Hoài Ân Đặc hoài nghi nhìn hắn.
Thiếu niên ôm mặt cười dịu dàng, đôi mắt xinh đẹp vừa tùy tính vừa mang theo tia nhuệ khí như có như không, khí chất cả người như thay đổi hoàn toàn tựa như một đóa hoa khô héo đột nhiên tràn đầy sức sống, bên trong nhụy hoa chảy ra mật ngọt mê người, diễm lệ mà nguy hiểm như bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng người.
Hắn nhớ lại hôm nay Ôn Kỳ tùy cơ ứng biến, thầm nghĩ tên nhãi này cũng không ngu xuẩn, có lẽ do lúc trước chịu kích thích lại ăn không ít khổ sở, giờ mất trí nhớ liền khôi phục bản tính. Ai, cũng không biết như thế này là tốt hay không.
Ôn Kỳ tựa như không thấy ánh mắt nghiên cứu của gã, xoay người trở về phòng: “Tôi mơ hồ nhớ nửa năm nữa mới mười tám tuổi, có thể đi đăng kí sao?”
“Tính theo ngày thì cậu đã đủ tuổi rồi a.” Hoài Ân Đặc nói bừa vài câu lừa gạt, nói cậu không cần lo lắng vấn đề đăng kí thấy cậu không tiếp lời, liền nghĩ nghĩ muốn thăm dò tâm tư của cậu: “Thiếu gia, tôi biết giờ cậu với gia chủ không có cảm giác, nhưng vì nhà Nedir…”
Ôn Kỳ xua tay: “Tôi biết rồi.”
Hoài Ân Đặc nghĩ nghĩ, lại tiếp tục khuyên nhủ: “Ngoại trừ chiều cao, mọi mặt của gia chủ đều rất tốt.”
Ôn Kỳ nghĩ trong lòng, lớn lên tốt, có thể so sánh với vị hôn phu Hạ Lăng Hiên của nguyên chủ sao?
Cậu kiếp trước gặp qua vô số mĩ nhân, nhưng không có ai có thể so sánh với Hạ Lăng Hiên, cho dù cậu không có cảm giác gì với Hạ Lăng Hiên nhưng cũng không thể không thừa nhận Hạ Lăng Hiên rất no mắt. Huống hồ, Tụ Tinh quốc không thể so sánh với quốc gia của nguyên chủ, Hoắc gia ở Tụ Tinh quốc cho dù địa vị cao thế nào cũng không thể so sánh với Hạ gia. Cho dù thế nào đi chăng nữa, Hạ Lăng Hiên cũng ăn đứt Hoắc Hạo Cường.
Nguyên chủ có tâm với Hạ Lăng Hiên, tất nhiên không muốn bị người khác chạm vào, đây cũng là một trong những nguyên nhân tự sát. Trong đầu cậu hiện lên gương mặt của Hạ Lăng Hiên.
Tính tình Hạ Lăng Hiên rất lạnh lùng, đối với ai cũng vô cùng lãnh đạm, nguyên chủ nếu một tuần có thể nói một câu với ý liền giống như trúng xổ số có thể thấy y có bao nhiêu khó ở chung.
Hôn ước của hai người là do mẫu thân hai nhà lén lút định ra từ bé, có thể thành hay không còn phải xem ý kiến của đương sự.
Cho nên tên nhóc này mới luôn lo được lo mất, lại quá ngây thơ, nghe theo lời bằng hữu: “Hạ Lăng Hiên có vẻ không ghét hôn ước này, có lẽ cũng có cảm giác với cậu, không thì cậu thử đào hôn rồi trốn đi khiến y chú ý tới cậu, may hơn có thể bức y bộc lộ chân tâm.” Sau đó tên nhóc ngu xuẩn này thật sự làm theo.
Đương nhiên, thằng nhãi này không ngốc đến mức ồn ào đòi bỏ đi, sau khi rời đi chỉ nhắn tin cho Hạ Lăng Hiên” Tôi muốn đào hôn.”, cũng ảo tưởng Hạ Lăng Hiên sẽ hoảng hốt lo sợ đi tìm cậu. Nhưng mà sự việc lại phát triển không như tên nhãi này mong đợi, cứ như ngựa hoang thoát cương khiến cậu ta không kịp trở tay.
Phi hành khí bị trộm, lạc mất hộ vệ, mất máy truyền tin, tài khoản cũng bị hack, lại không biết làm sao đi nhầm thuyền. Vận rủi cứ một cái tiếp một cái, thuyền chìm, thằng nhóc này bị bọn buốn người cứu,đến Tụ Tinh quốc.
Giờ nguyên chủ mất tích, Hạ Lăng Hiên về tĩnh về lí đều không thể ngồi yên không quản, tìm nhất định sẽ tìm, chỉ là có thật lòng hay không thôi.
Ôn Kỳ cười một tiếng, đối với vị hôn phu lạnh như băng kia cũng không có hi vọng gì nhiều: “Lão công vừa nói phòng trang trí theo sở thích của tôi, anh đem đàn dương cầm lại đây.”
Hoài Ân Đặc ngây người hai giây mới ý thức được Ôn Kỳ vừa gọi Hoắc Hạo Cường là lão công, nhanh chóng nhận lệnh rồi đi. Ôn Kỳ ngồi đợi Hoài Ân Đặc mang đồ đến, chọn vị trí thích hợp đặt đàn dương cầm xuống, sau đó ra ngoài tản bộ.
Hoắc gia thật sự rất lớn, đầu mùa xuân, hoa viên trăm hoa đua nở đẹp không thể tả.
Ôn Kỳ quẹo sang trái, nghe thấy tiếng cười truyền đến bèn quay mắt nhìn sang.
Chỉ thấy Hoắc Hạo Cường ngồi trên ghế, hai tay trái ôm phải ấp.
Hai vị phu nhân đều trên 1m7, ra vẻ e thẹn cố gắng chui vào lồng ngực hắn. Thân thể nhỏ bé của Hoắc Hạo Cường gần như bị đè ép như nhân bánh, thế nhưng hắn vẫn không để ý tới, mặt vẫn khốc khốc như thường, ôm lấy hai vị phu  nhân, phi thường hài lòng. Ba người quần áo trên người mặc đều đính đầy bảo thạch, đủ mọi màu sắc.
Ôn Kỳ lui về phía sau một bước tránh cho bị phát hiện, cười hỏi: “Đau mắt không?”
“…” Hoài Ân Đặc khóe môi giật giật, tuy không muốn thừa nhận nhưng hình ảnh này quả thật khiến người ta không thể nhìn thẳng, chói mù mắt người.
Gã bán đứng lương tâm nói: “ Rất dễ nhìn.”
Ôn Kỳ quay đầu nhìn gã.
Hoài Ân Đặc vô cùng bình tĩnh: “Thật sự.”
Ôn Kỳ nghĩ lại tiếp xúc ngắn ngủi lúc trước, xem thái độ này của Hoài Ân Đặc, lại nghĩ đến mấy vị phu nhân khác mặc cũng lấp lánh chói mù mắt người như thế, xem ra là mặc theo sở thích của Hoắc Hạo Cường.
Cậu nở nụ cười vô cùng rực rỡ: “Như vậy, cũng may cho tôi một bộ quần áo như vậy để lấy lòng hắn đi.”
Hoài Ân Đặc nhịn nhịn, lại nhịn không được hỏi: “Phong cách như vậy.”
Ôn Kỳ nói: “Qua mấy ngày nữa anh sẽ biết, tôi cũng may cho anh một bộ.”
Hoài Ân Đặc: “…Tôi không cần, thiếu gia.”
Ôn Kỳ: “Không phải anh thấy rất đẹp sao.”
Hoài Ân Đặc trầm mặc.
Ôn Kỳ cười nói: “Đi thôi, đừng quấy rầy “lão công””
Hoài Ân Đặc đoán không ra tâm tư của cậu, nhìn theo bóng lưng của cậu, đi theo.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Hoắc Hạo Cường nói được làm được, đến tối đến nơi của tân phu nhân. Ôn Kỳ đã tắm rửa sạch sẽ, thơm ngào ngạt, mặt một bộ áo ngủ tuyết trắng ngồi ở đàn dương cầm trước cửa sổ.
Gió nhẹ nhàng thổi qua làm bay tóc mái trên trán thiếu niên, thiếu niên cười xinh đẹp, nhắm mắt đàn một khúc du dương.
Hoắc Hạo Cường dừng chân lại, đứng từ xa nhìn cậu, cảm thấy trên người thiếu niên tỏa ra hơi thở thần bí, hòa với tiếng đàn cùng hương hoa thoang thoảng từ cửa sổ bay vào khiến người ta không tự chủ mà trầm luân,tựa như mộng cảnh có chút không chân thật.
Ôn Kỳ hạ âm cuối, nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn: “Êm tai sao? Đây là khúc nhạc của quê hương ta, biểu đạt khát vọng muốn nhào vào ngực người yêu.”
Hoắc Hạo Cường  như bị đầu độc, khốc khốc mở hai tay: “Lại đậy.”
Ôn Kỳ cười vô cùng ngọt ngào, nhiệt tình nhảy bổ về phía hắn. Hoắc Hạo Cường bị cậu nhào vào, không kịp chuẩn bị mà ngã về phía sau. Ôn Kỳ kéo hắn, toàn bộ trọng lượng đặt trên người Hoắc Hạo Cường, chỉ nghe “rắc” một tiếng, Hoắc Hạo Cường ngã cả người xuống đất, xương cụt tiếp xúc thân mật cùng mặt đất, kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết: “A!”
Cận vệ vội vàng chạy vào: “Gia chủ, xảy ra chuyện gì…”
Lời chuẩn bị nói ra bị kẹt lại trông cổ họng, chỉ thấy gia chủ của bọn họ ngồi dưới đất, cửu phu nhân đè phía trên nằm trong ngực hắn, áo ngủ trượt xuống lộ ra bờ vai trắng nõn, vô cùng hoạt sắc sinh hương. Hoắc Hạo Cường chỉ kêu một tiếng, sau lại vì mặt mũi mà cố kìm nén. Ôn Kỳ giải thích một câu để bọn họ ra ngoài.
Cận vệ không dám quấy rầy chyện tốt của chủ nhân, lui ra ngoài.
Ôn Kỳ thu hồi tâm mắt, sung sướng nhìn Hoắc Hạo Cường đầu đày mồ hôi lạnh, suy đoán xương cùng của hắn không nứt cũng nát, ít nhất phải nằm hơn nửa tháng liền vô cùng nhiệt tình ở trong lòng hắn vặn vẹo uốn éo: “Lão công~ ”
Hoắc Hạo Cường đau đến mức mặt vặn vẹo, hít sâu một hơi.
Ôn Kỳ hơi dừng một chút: “Lão công, anh làm sao a?”
Hoắc Hạo Cường vẫn không mở miệng.
“Lão công, sắc mặt anh có chút trắng”, Ôn Kỳ sốt ruột nhìn hắn, “Lão công, anh không thoải mái sao? Anh nói gì đi a! Đừng dọa tôi nha!” Sau đó làm ra vẻ mặt người ta thiệt lo lắng thiệt sợ hãi nha~
Hoắc Hạo Cường bị cậu ấn một cái, đau đến không nhịn được “Ngao” một tiếng.
Bọn cận vệ yên lặng ở bên ngoài quang minh chính đại nghe lén.
“Oa, thiệt kịch liệt nha”
“Tôi sao thấy tiếng gia chủ kêu rất thảm thiết a….”
Lời còn chưa dứt bên trong lại truyền ra một tiếng “ngao” nữa, sắc mặt cận vệ biến đổi,lảo đảo xông vào trong.
Sau đó, Hoắc Hạo Cường được các vị đại ca cận vệ mang đi.
Đi theo bên cạnh là người nào đó hai mắt đỏ hồng, hoảng hốt. Sau đó tân phu nhân “yếu ớt suy nhược” của bọn họ liền không chịu nổi đả kích mà hôn mê bất tỉnh. Hoắc Hạo Cường dặn dò người hầu chăm sóc cho phu nhân mới rời đi.
Đoàn người lúc trở về vô cùng thảm thiết, khiến người ta kinh ngạc. Hoài Ân Đặc ôm Ôn Kỳ vì hoảng sợ mà ngất đi, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Vì sao mọi việc lại không thuận lợi như vậy!
Vất vả chờ đợi bao lâu gia chủ cùng Ôn Kỳ mới có chút tiến triển, đột nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết có đem lại chuyện phiền toái gì không. Gã cau mày, ôm Ôn Kỳ về giường dặn người làm chăm sóc cậu, sau đó đi xem tình huống của gia chủ.
Ôn Kỳ nghe tiếng đóng cửa, lười biếng xoay người, định ngủ một giấc dưỡng sức.
Nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy tiếng mở cửa, thần trí thanh tỉnh hoàn toàn.
Cậu nằm im không nhúc nhích, cảm giác có một đám người xông vào, loáng thoáng nghe thấy lời ngăn cản của hầu gái cùng Hoài Ân Đặc, nhưng không có chút tác dụng. Sau đó có người thô lỗ lật chăn của cậu lên, một chậu nước đổ lên người cậu.
Ôn Kỳ đời trước hai giới hắc bạch đều không dám làm gì cậu, qua rất nhiều năm chưa bị đối đãi như vậy, đột nhiên “tỉnh lại” : “Các người làm gì?”
Trước giường là quản gia của đại phu nhân, tóc chải tỉ mỉ, ngũ quan dưới ngọn đèn không nhu hòa trái lại vô cùng cay nghiệt, nói với người phía sau: “Trói hắn lại.”
Tiểu kịch trường:
Ôn Kỳ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Hoắc Hạo Cường, mị thanh phóng điện gọi: Lão công a~
Sau đó bổ nhào về phía Hoắc Hạo Cường.
Hoắc Hạo Cường bình tĩnh tiếp lấy, bình tĩnh…. Mẹ nó không bình tĩnh được a, bị lão bà đè cho sắp ngạt thở.
Ôn Kỳ càng thêm dùng sức đè: Lão công~
Âm cuối vô cùng uốn éo vặn vẹo.
Hoắc Hạo Cường: “…”
Ôn Kỳ tiếp tục gọi.
Tiếp tục gọi…
Không thấy tiếng trả lời.
Vầng, bé trai Hoắc Hạo Cường khốc khốc vô cùng đáng yêu của chúng ta đã bỏ mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét