Menu

Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

[LTNĐPĐH]Chương 14

Chương 14
Hạ Lăng Hiên ở trường có hai người bạn thân quan hệ rất tốt, đều là thành viên hội học sinh, cũng là trợ thủ đắc lực của y.
Một người là Phó tiêu, phó hội trưởng hội học sinh, tính tình ôn hòa; người còn lại là trưởng ban tuyên truyền Tây Hằng Kiệt, là người hệ chiến đấu, dáng người cao gầy nhưng sức lực kinh người, thành tích ưu tú lại đa tài đa nghệ, cả hai cùng Hạ Lăng Hiên vô cùng nổi bật, đi đến đâu đều trở thành tiêu điểm.
Tây Hằng Kiệt cũng biết được tin tức kinh người vừa xảy ra.
Hắn đẩy cửa quán café, ánh mắt dừng trên người nào đó một chút sau đó đến ngồi xuốn cạnh Phó Tiêu, hỏi: “Đây là chuyện gì?”
Phó Tiêu: “Như cậu nhìn thấy.”
Tây Hằng Kiệt có chút bát quái nhìn hai người: “Tôi nghe nói Ôn Kỳ đánh cuộc với Miên Phong, a Hiên định làm gì a?”
“Không thấy cậu ấy nói gì, tôi nghĩ cậu ấy cũng không để ý.” Phó Tiêu suy đoán, “Y tìm Ôn Kỳ có lẽ muốn hỏi chuyện khác.”
Tây Hằng Kiệt đồng ý gật đầu.
“Tôi cảm thấy Ôn Kỳ sau khi mất trí nhớ tính cách đại biến,” Phó Tiêu có chút buồn cười, “Cậu ấy vừa đề nghị tôi chuốc say a Hiên sau đó chọc lét xem y có cười hay không.”
Tây Hằng Kiệt cũng có cùng phản ứng với Phó Tiêu, vô cùng kinh ngạc: “…Cái gì?”
Phó Tiêu mỉm cười.
“Đừng nói với tôi cậu thực sự động tâm,” Tây Hằng Kiệt biết Phó Tiêu nhìn qua nho nhã nhưng một bụng ý xấu, lập tức cự tuyệt, “Tôi không tham gia, đừng kéo chân tôi a.”
Người đang bị bọn họ nhiệt tình thảo luậnđang ngồi trong góc quá café, bình tĩnh nhìn Ôn Kỳ.
Nơi này sát tường, xung quanh khoonh có người, là chỗ ít ánh sáng thích hợp để hẹn hò, nhưng đối diện với gương mặt người chết lạnh băng vô biểu cảm của người nào đó, Ôn Kỳ cảm thấy bức bối hệt như bức cung. Cậu lúc trước còn hoài nghi Hạ Lăng Hiên sẽ ngăn cản cậu đánh cuộc, giờ có lẽ là do cậu nghĩ quá nhiều rồi, vị gia này đối với việc đó hoàn toàn không hứng thú, vẫn là muốn hỏi việc cậu bị bắt cóc lúc trước.
Ôn Kỳ phun ra bốn chữ: “Tôi không nhớ rõ.”
Hạ Lăng Hiên tốt bụng nhắc nhở: “Việc này mới xảy ra không lâu.”
“Nhưng đầu óc tôi không tốt, không nhớ,” Ôn Kỳ nhìn mỹ nhân mặt liệt, trong lòng đen một bụng tính toán bắt nạt y, ngoài miệng lại nói, “Vậy lúc anh ra ngoài tìm tôi đã đi những đâu?”
Hạ Lăng Hiên lạnh nhạt nói: “Chúng tôi từ camera thấy cậu lên thuyền, tìm đến nơi cập bến, mấy làng chài quanh bến cảng, đều tìm hết ở những nơi đó, sau mở rộng phạm vi tìm kiếm, sau đó nghe tin tức cậu đã trở về. Những người kia nếu có thể cứu cậu từ tay bọn buôn người, có lẽ luôn theo dõi nhất cử nhất động của cậu, nhưng lúc tìm kiếm tôi không thấy có thế lực khác tham gia, những người này rất thần bí, tốt nhất nên điều tra rõ ràng tránh tai họa sau này.”
Ôn Kỳ kinh ngạc cực kì.
Hạ Lăng Hiên: “Làm sao vậy?”
Ôn Kỳ có chút hiếu kỳ: “Có phải từ lúc quen biết tới giờ, đây là câu nói dài nhất anh nói với tôi?”
Hạ Lăng Hiên: “Ừm.”
Ôn Kỳ như bừng tỉnh đại ngộ: “Bọn họ đều nói tôi muốn anh chú ý mới bỏ nhà đào hôn, nhưng giờ tôi thấy có lẽ không phải như vậy mà là có nguyên nhân khác, anh muốn biết không?”
Hạ Lăng Hiên: “Không muốn.”
Ôn Kỳ đứng dậy: “Vậy thôi, tôi về nhà a.”
Hạ Lăng Hiên: “Tôi còn chưa nói xong.”
Ôn Kỳ: “Nhưng tôi không muốn a.”
Hạ Lăng Hiên lạnh lùng nhìn cậu
Ôn Kỳ từ trên cao nhìn xuống, cùng y đối mặt, không chịu lùi bước.
Hạ Lăng Hiên gật gật đầu, tích chữ như vàng: “Nói.”
“Vừa rồi anh cũng có chút tò mò nha,” Ôn Kỳ cười híp mắt ngồi xuống, “Tôi thấy du lịch khiến cho lòng người vui vẻ a, anh xem anh đi, đi về một vòng mà anh có thể nói với tôi một câu dài như vậy thật khiến người ta vui mừng a thân.”
Hạ Lăng Hiên nâng ly uống một ngụm café, không thèm phản ứng.
Ôn Kỳ không ngừng nỗ lực, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Anh nghĩ xem, có phải bọn họ luôn theo dõi tôi, sau khi thấy tôi bị bán mới xuất thủ cứu?”
“Có thể.”
Ôn Kỳ: “Vậy những người đưa tôi về, đối với chúng ta không có ý xấu gì, tuy rằng có lẽ họ biết chút manh mối gì đó nhưng không nói cho tôi…”
Mắt Ôn Kỳ quét qua thấy Vân Thu đang nghe điện thoại cách đấy không xa đang đi về phía cậu: “Trong nhà đều biết rồi?”
Vân Thu sắc mặt trắng bệch: “Ân, thúc thúc kêu anh về.”
Lời vừa dứt, Ôn Kỳ liền nhận được tin nhắn cha Ôn gọi cậu về nhà. Nói một tiếng với Hạ Lăng Hiên liền mang theo Vân Thu về nhà.
Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt ngồi xuống cạnh Hạ Lăng Hiên, hỏi: “Cậu muốn hỏi Ôn Kỳ về việc bắt cóc kia?”
Hạ Lăng Hiên: “Tôi muốn biết ai đưa cậu ta về.”
Tây Hằng Kiệt: “Hỏi được không?”
Hạ Lăng Hiên lắc đầu.
“Không hỏi được?,” Phó Tiêu rất kinh ngạc, “Cậu ta thích cậu như vậy mà không nói cho cậu?”
Hạ Lăng Hiên: “Cậu ta mất trí nhớ.”
“Nha, khó trách cậu ta không đỏ mặt khi gặp cậu,” Phó Tiêu đối với tên nhãi kia rất hứng thú, “Có lẽ do tích cách của cậu quá lạnh làm cậu ta sợ, tôi đến?”
Hạ Lăng Hiên liếc hắn một cái: “Tùy cậu.”
Ôn Kỳ lên xe, suy nghĩ về lời Hạ Lăng Hiên nói,nơi Hạ Lăng Hiên tìm kiếm cùng Mạn Tinh điển ở hai phương hướng khác nhau, vì sao y lại chấp nhất với tổ chức thần bí kia như vậy?
Vân Thu thấy cậu trầm mặc, lo lắng hỏi: “Biểu ca, làm sao bây giờ?”
Ôn Kỳ hồi thần: “Không sao đâu.”
Vân Thu không tin, lo lắng bất an theo cậu về nhà, thấy trong phòng khách rất đông người, hai chân mềm nhũn suýt ngã xuống đất, may mắn nắm được tay biểu ca nhà mình mới không thất thố. Ôn Kỳ an ủi mà vỗ vỗ vai nhóc.
“Tiểu Kỳ, con trở lại rồi,” Tam thúc vội vàng nói, “Nghe nói con đánh cuộc với Miên Phong? Chuyện là sao a?”
Ôn Kỳ cười hỏi: “Tin tức truyền nhanh như vậy?”
“Không có, là bộ tình báo của Vân gia báo tin chúng ta mới biết,” Tam thúc nói, “Con thực sự đi công chứng rồi?”
Ôn Kỳ: “Ân, bọn họ khiêu chiến a.”
“Bọn họ nói cược con liền cược, con ngốc sao?” Ôn gia gia trầm mặt ngồi trên sofa, tức đến không nhịn được liền ném chén trà trên tay đi.
Ôn Kỳ hơi động, trong lúc chần chừ bị đập trúng đầu, ướt sũng nước. Cái chén “ầm” vỡ nát rơi trên mặt đất.
Gian phòng nhất thời tĩnh mịch.
Cha Ôn cùng tam thúc vội vàng chạy về phía cậu, Ôn gia gia cũng sững sờ, không nghĩ đập trúng Ôn Kỳ. Cha Ôn xem xét đầu cậu: “Đừng động, để ba ba xem, sao lại không tránh đi chứ/”
Ôn Kỳ: “Không kịp phản ứng.”
Trên thực tế nguyên chủ chưa từng bị trưởng bối trong nhà đánh vì vậy Ôn Kỳ theo phản xạ của thân thể này mà không tránh đi.
Mà trong quan niệm của nguyên chủ, trưởng bối đánh cũng không thể trốn đi.
Ôn Kỳ nhìn hai người trước mặt,lại nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Ôn gia gia, nhíu nhíu mày.
Cậu không quen cách sinh hoạt của người nhà với nhau.
Cậu chiếm thân thể của nguyên chủ, nhưng những người này với cậu cùng người xa lạ không khác gì nhau, bất quá qua thời gian dài ở với nhau trong lòng cậu thỉnh thoảng có một số cảm xúc xa lạ khiến cậu không thể thích ứng.
Tình thân, tình yêu, tình bạn.
Kiếp trước, Ôn Kỳ đối với lão đầu thân là cha nuôi vô cùng phản cảm.
Người có thể có tình cảm hay dục vọng, nhưng không thể vì những thứ đó mà ngu xuẩn đến mất khống chế.
Vì vậy Ôn Kỳ luôn không hiểu sức mạnh của huyết mạch, có thể vì người thân của mình mà hi sinh vô điều kiện. Cho dù bây giờ Ôn Kỳ cảm nhận được thiện ý của họ, cậu cũng không biết phải làm sao.
Trong mắt cậu chỉ có hai loại người: Vô dụng cùng hữu dụng.
Đôi khi cũng gặp người khiến cậu cảm thấy hứng thú, cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa,qua một thời gian là mất hứng thú, giống như Hoắc Hạo Cường, tên khốn Trác Vượng Tài hay muốn bắt nạt Hạ Lăng Hiên đến khóc.
Ôn Kỳ tiếp tục nghe cha Ôn dong dài, biểu thị bản thân không có việc gì: “Con lên lầu.”
“Đứng lại!” Ôn gia gia quát một tiếng, không biết là do chột dạ vì ném phải Ôn Kỳ hay sao mà có chút mềm giọng hơn lần trước, “Việc này còn chưa nói xong con muốn đi đâu?”
“Nha,” Ôn Kỳ kể hết những người chứng kiến khi đó thuộc những gia tộc nào, “Nhiều người nhìn như vậy, con cũng không muốn để người ta nghĩ Ôn gia chúng ta nhát gan như vậy!”
Ôn gia gia há miệng: “Đây là lý do sao?”
Ôn Kỳ : “Không thì thế nào? Lẽ nào một đại nam nhân như con trước mặt đám đông lại biểu hiện hèn nhát?”
Ôn gia gia trừng cậu.
“Với lại bọn họ nói không sai, nếu Hạ Lăng Hiên thực lòng yêu thích con, có hôn ước hay không không quan trọng, nếu y không thích con mà con cứ như thế chờ đến ngày y đá con không phải càng mất mặt hơn sao?”
“Đúng đúng.” Tam thúc một bên phụ họa, “Thúc biết một đại sư rất lợi hại, mời hắn đến phụ đạo cho con mấy ngày?”
Ôn Kỳ: “Không cần, lần này con có cảm ngộ, có lẽ có thể đột phá.”
Tam thúc: “Vậy lão sư…”
Ôn gia gia cùng cha Ôn hiểu rõ tình huống của tên nhãi này, đồng thời mở miệng: “Mời!”
Tam thúc: “Được, con sẽ liên hệ ngay!”
Sự việc cứ như vậy được quyết định.
Ôn Kỳ đột nhiên bị ly trà ném trúng, Ôn gia gia cũng không tiếp tục phát hỏa, trong nhà lại sóng yên biển lặng.
Diệu Lâm Bôi là cuộc thi về hội họa, đại sư kia tam thúc đã liên hệ cũng đồng ý, cũng không phải có quan hệ tốt với tam thúc mà biết lão sư Miên Phong mời là đối thủ của lão, vì vậy mới quyết định phụ đọa Ôn Kỳ.
Động thái bên Miên Phong khiến người Ôn gia kiêng kỵ, chỉ mình Ôn Kỳ vẫn vô cùng bình tĩnh.
Cho dù Ôn Kỳ định thua nhưng cũng không muốn thua quá khó coi, vì vậy đi tản bộ trong trường học, bỏ một ngọn cỏ vào chai nước khoáng, ngồi trên bậc thang của quảng trường nhỏ, để chai nhỏ tắm rửa dưới ánh mặt trời.
Rất nhanh đã đến lúc tan khóa, Miên Phong chuyển lớp nhận được tin tức tên nhãi này đang ở quảng trường, tò mò hỏi: “Cậu ở đây làm gì?”
Ôn Kỳ: “Tìm linh cảm.”
Miên Phong hừ một tiếng: “Ra vẻ thần bí, tôi sẽ không thua cậu đâu.”
Ôn Kỳ nhìn hắn: “Đối với cậu mà nói, lần thi đấu này chỉ là vì đánh bại tôi?”
Miên Phong cao ngạo trả lời: “Đương nhiên, tôi nhất định sẽ thắng !”
“Tôi không giống với cậu,” Ôn Kỳ đứng dậy đối diện với hắn, nghiêm túc nói, “Với tôi mà nói, mỗi lẫn vẽ toi sẽ dốc hết tâm huyết vào đó, bởi vì đây là nghệ thuật, mà nghệ thuật cũng có sinh mệnh của riêng mình! Tôi sẽ cố hết sức, cho dù thua cũng không hổ thẹn !”
Tên nhãi này cầm lấy bình nước nâng lên: “Cậu nhìn, cậu có cảm nhận được không?”
Miên Phong đầu óc có chút mơ hồ: “…Cái gì a ?”
“Lực lượng !” Ôn Kỳ nói, “Có cảm nhận được hay không?”
Miên Phong lập tức tập trung nhìn một cáh chăm chú, cẩn thận.
“Đừng nóng vội, để tôi nói cho cậu nghe…”
Ôn Kỳ lôi kéo Miên Phong một thân quý khí ngồi trên bậc thang, dưới tầm mắt của một đám người mà giảng giải một cách kỹ lưỡng, cuối cùng đưa lọ cho hắn, thực tâm nói một câu “Cố lên!”, sau đó đi mất, trên đường còn định bứt một ngọn cỏ.
Miên Phong ngốc lăng mà ngồi, nhìn về phía đồng học: “Các người nghe hiểu không? Sao tôi lại cảm thấy đây là một vấn đề rất thâm sâu ?”
Mấy bé đồng học ngơ ngác đồng loạt lắc đầu.
Phía trên cầu thang quảng trường là Đồ thư quán, lầu hai có mở một quán café.
Phó Tiêu cùng Hạ Lăng Hiên giờ đang đứng ngoài lan can, nghe được từ đầu đến đuôi Ôn Kỳ thao thao bất tuyệt. Phó Tiêu không nhịn được cười, lại thấy bạn tốt đang nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Kỳ: “Thấy sao hả?”
Hạ Lăng Hiên trầm mặc không nói, vẫn nhìn chằm chằm hướng Ôn Kỳ đi.
Ngay lúc Phó Tiêu nghĩ y không trả lời, thì nghe thấy y mở miệng, ngữ khí tuy lạnh nhạt nhưng lại có chút ý tứ sâu xa: “Tôi đang nghĩ, nghệ thuật a.”
Phó Tiêu có chút không phản ứng kịp: “…A ?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét