Chương 13
Từ lúc nguyên chủ nhận thức Hạ Lăng Hiên đều thấy y mặc quân trang, mà con người y cũng như vậy, làm việc ổn trọng, hiệu suất cao,vô cùng hoàn mỹ.
Khí chất của Hạ Lăng Hiên vô cùng đặc biệt, lạnh như băng cự tuyệt người tới gần, quanh năm trưng ra khuôn mặt người chết vô biểu cảm.
Ôn Kỳ nghĩ, thật vô vị.
Sống cả đời không thể sống một cách thoải mái có gì tốt chứ? Không hiểu mấy tên não tàn kia thích Hạ Lăng Hiên ở điểm nào? Hơn nữa nhìn dáng vẻ của y có khả năng là lãnh cảm a, chỉ nhìn mà không ăn thì có ý nghĩa gì chứ?
Bất quá những cái này không quan trọng.
Quan trọng là lúc này trời còn chưa sáng, chắc chắn Hạ Lăng Hiên vừa trở về chưa về Hạ gia đã đi thẳng tới Ôn gia. Thực sự là bất khả tư nghị, cũng không phải đột nhiên yêu mến cậu chứ? Nguyên chủ cùng y mấy năm quả thực không nói cùng nhau được mấy câu đâu.
Ôn Kỳ lắc lắc đầu, kêu người làm nhỏ giọng một chút để cậu ngủ, sau đó xoay người về phòng.
Người làm có chút kinh ngạc: “Thiếu gia, cậu không xuống dưới lầu sao?”
Ôn Kỳ ngáp một cái, đóng cửa phòng lại, thanh âm từ khe cửa truyền ra: “Tôi lại không biết y, ra làm gì?”
Cửa phòng “răng rắc” đóng lại.
Người làm do dự một chút, cũng không dám gọi cậu. Nhưng cha Ôn cùng đại ca không nghĩ nhiều như vậy. Hai người nghĩ đây là cơ hội tốt để Ôn Kỳ hồi phục trí nhớ, cưỡng ép đào Ôn Kỳ từ trên giường xuống, để tên nhãi này rửa mặt thay đồ rồi đi xuống lầu.
Hạ Lăng Hiên đang uống trà cùng Ôn gia gia, mắt thấy bọn họ xuống lầu, nhìn về phía Ôn Kỳ: “Nghe nói cậu mất trí nhớ, có thể nhớ những gì?”
Ôn Kỳ: “Hầu hết a.”
Hạ Lăng Hiên lạnh nhạt hỏi: “Không sao, nói từ từ.”
“Nha,” Ôn Kỳ liếc y một cái, thầm nghĩ lẽ nào mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao, Hạ Lăng Hiên vậy mà chủ động hỏi thăm cậu.
Hạ Lăng Hiên thấy ba người đã ngồi xuống, nói: “Sự tình cha đã nói đại khái cho tôi, việc này tôi sẽ điều tra. Về người thần bí kia, tiểu Kỳ cậu nói rõ hơn một chút được không, tôi nghĩ có thể từ đó tìm được chút manh mối.”
Dứt lời, y liền nhìn về phía Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ cũng nhìn y: “Ví dụ như?”
Hạ Lăng Hiên: “Cậu kể lại từ đầu đến cuối từ lúc cậu gặp bọn họ đến khi về nhà cho tôi một lần, tôi sẽ nhanh chóng điều tra việc này.”
Ôn gia gia, cha Ôn cùng đại ca có chút thấp thỏm, qua nhiều ngày như vậy, tên nhãi này chắc sẽ không nhớ thương cái tổ chức tà giáo kia nữa chứ?
Ôn Kỳ không khiến bọn họ thất vọng: “Bọn họ che mặt.”
“Còn gì nữa?”
Ôn Kỳ: “Tôi cũng bị che mặt, không biết bị bọn họ đưa đến nơi nào.”
Hạ Lăng Hiên hỏi tiếp: “Có nghe thấy bọn họ nói gì không? Tên địa phương hay tên người cũng được.”
“Nha, để tôi nghĩ…”
Ôn Kỳ giả bộ nghĩ ngợi, ho khan hai tiếng, thấy Hạ Lăng Hiên vẫn thờ ơ, liền biết Hạ Lăng Hiên không coi trọng cậu, huống hồ cổ họng cậu có chút khàn, Hạ Lăng Hiên cơ bản không để ý… Cũng phải, Hạ Lăng Hiên trước đây không thèm đặt nguyên chủ vào mắt, có thể nghe ra mới là không bình thường a.
Kia, vậy không coi trọng cậu, Hạ Lăng Hiên khác thường như thế là vì sao a?
Ôn Kỳ đầu óc xoay chuyển, nhạy bén phát hiện, Hạ Lăng Hiên nhìn như muốn điều tra đám người bắt cậu, kì thực muốn biết ai là người đưa cậu về.
Vì cái gì?
Chẳng lẽ y biết gì đó, hay là lúc đi tìm người phát hiện điểm bất thường?
Ôn Kỳ suy nghĩ một hồi, trong đầu hiện lên thân ảnh tên khốn kiếp nào đó, vô cùng có tâm trạng xem kịch vui, “chần chừ” nói: “Ân, có nghe qua hai cái tên… Công ty Thâm Hải cùng Trác tiên sinh, tôi cũng không chắc lắm.”
Hạ Lăng Hiên gật đầu: “Tôi sẽ điều tra, còn gì nữa?”
Ôn Kỳ quan sát y, không thấy có gì bất thường: “Tạm thời chỉ nhớ được như vậy.”
Hạ Lăng Hiên bảo nếu cậu có nhớ gì thì liên hệ với y, sau khi ăn điểm tâm với Ôn gia gia mới rời đi. Cha Ôn cùng Ôn gia gia, đại ca tiễn y ra cửa, nhìn về phía Ôn Kỳ, hỏi xem cậu có nhớ Hạ Lăng Hiên hay không, sau khi nhận được đáp án phủ định liền hỏi: “Con thấy y thế nào?”
“Là mỹ nhân, đáng tiếc có khuôn mặt người chết,” Ôn Kỳ vừa nói vừa cười híp mắt, nhịn không được nói thật một cậu, “Thực là cho con muốn đem y bắt nạt đến khóc a.”
Ba người Ôn gia: “…”
Ôn Kỳ tự YY một phen trong lòng, “chà chà” vài tiếng, sau đó thay đồ vận động chạy đi rèn luyện.
“…” Ba người bị kích thích quá lớn, nhất thời không biết nói gì, trên mặt có chút vặn vẹo.
Một lúc lâu sau, Ôn gia gia mới run rẩy nói: “Đi tìm bác sĩ khám cho nó.”
Cha Ôn cùng đại ca vô cùng đồng ý: “…”
Ôn Kỳ lại ở trong nhà luyện tập hai ngày thì có thông báo của học viện quân sự.
Bởi vì nghỉ học quá lâu, trường học xem xét kết quả đầu kỳ cuối của cậu, kiến nghị cậu lên năm nhất. Đương nhiên cậu cũng có cơ hội khác, nếu có thể trâu bò như Hạ Lăng Hiên tham gia kỳ thi cuối kỳ thì có thể lên lớp. Ôn Kỳ trực tiếp từ chối, muốn đổi sang chuyên ngành khác.
Cha Ôn kinh ngạc: “Con muốn đổi chuyên nghành?”
Ôn Kỳ gật đầu.
Nguyên chủ học là hội họa, vào học viện quân sự là vì Hạ Lăng Hiên, chuyên ngành là hậu cần. Cậu lại không muốn, tên nhãi này thích chính là chế tạo vũ khí, dù sao sau này cũng muốn buôn bán vũ khí đạn dược, nên làm quen trước mới tốt.
Cha Ôn: “Con chắc chứ?”
“Chắc chắn,” Ôn Kỳ vẻ mặt nghiêm túc, “Con muốn học tập thật tốt, ngày ngày tiến về phía trước.”
Cha Ôn có chút lo lắng: “Tiểu Kỳ a, con muốn làm người tốt.”
Ôn Kỳ: “Ân.”
Cha Ôn: “Không thể tùy tiện giết người nha.”
Ôn Kỳ: “Ân.”
“…” Cha Ôn cùng tên nhãi đàm đạo nhân sinh nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý.
Ôn Kỳ rất hài lòng, trời vừa sáng liền đến trường làm thủ tục lưu ban cùng đổi chuyên ngành, nửa đường nhận được tin nhắn của Vân Thu biết tên nhóc này muốn tìm cậu chơi liền dẫn nhóc đi cùng.
Vân Thu sắp thi đại học, gần đây luôn ở trong nhà ôn tập. Bất quá gần đến kì thi, ôn tập nhiều quá cũng không tốt thế nên nhóc con này đến tìm biểu ca nhà mình, thấy biểu ca muốn đến trường có chút lo lắng: “Ca, anh xem diễn đàn trường chưa?”
“Đã xem,” Ôn Kỳ nói, “Bọn họ muốn nói gì là quyền của bọn họ, không liên quan.”
Vân Thu vẫn rất lo lắng, nơm nớp lo sợ đi theo biểu ca nhà mình vào trường học, phát hiện bản thân cũng không phải lo lắng dư thừa. Hai người vừa vào trường học, tin tức Ôn Kỳ đến lan ra rất nhanh, ngay sau đó Monkey cùng Miên Phong đã đến gặp bọn họ.
Monkey thân mật khoác vai Ôn Kỳ: “Sao bây giờ cậu mới đến trường, nghe nói cậu mất tích chúng tôi rất lo lắng.”
Ôn Kỳ cười cười: “Nghe nói trong lúc tôi rời đi cậu đánh nhau với em họ tôi?”
Monkey vội vàng giải thích: “Không có a, chỉ là vui đùa thôi.”
Ôn Kỳ gật đầu, dự định vài ngày sau cùng gã chơi đùa, lúc này mắt liếc đến Miên Phong vênh váo trước mặt cậu.
Miên Phong là tiểu thiếu gia của gia tộc Phỉ Đức, có thể xếp vào năm gia tộc đứng đầu Thiên Gia, cùng Hạ gia có thể coi là môn đăng hộ đối, cũng giống nguyên chủ học hội họa, học hậu cần tại học viện quân sự là vì Hạ Lăng Hiên.
Hắn trào phúng nhìn Ôn Kỳ: “Trở về rồi sao? Nghe nói ở bên ngoài ăn không ít khổ, còn bị mất trí nhớ a.”
Ôn Kỳ bình tĩnh cực kỳ: “Cũng được, mất trí nhớ cũng không nghiêm trọng, đại khái vẫn nhớ.”
“Cậu thật thản nhiên a,” Miên Phong hừ lạnh một tiếng, “Đừng tường Hạ học trưởng đi tìm cậu là vì để ý cậu, chỉ là nể tình giao tình giữa hai nhà các cậu thôi.”
Ôn Kỳ: “Nhưng y vẫn đi tìm tôi nha.”
Miên Phong cười nhạt: “Cũng không có nghĩa là học trưởng thích cậu.”
Ôn Kỳ vẫn rất bình tĩnh: “Nhưng y vẫn là đi tìm a, cậu thử nghĩ xem, đổi thành cậu y sẽ đi sao?”
Ôn Kỳ biết đối phó với loại não tàn này dùng thần tượng kích thích là hiệu quả nhất.
Quả nhiên, nghe tên nhãi này nói xong, Miên Phong biến sắc: “Cậu hại y nửa học kỳ không lên lớp, rất vui sao?”
“Vui nha, y như vậy là vì tôi a.”
Miên Phong: “Cậu không còn gì để nói sao?”
Ôn Kỳ nhìn hắn, rơi vào trầm mặc. Miên Phong cùng cậu đối diện, đúng lúc Miên Phong cho là cậu không còn gì để nói, tên nhãi này mới cười híp mắt dùng ngữ khí cực kỳ buồn nôn cực kỳ cảm động mà thốt: “Y tự mình đi tìm tôi w~~~~”
“…” Miên Phong sắc mặt khó coi đến mức vặn vẹo, “Có gì giởi chứ? Nếu không vì mẹ cậu, cậu đắc ý được sao?”
Ôn Kỳ hỏi vặn lại: “Cậu đây là ghét bỏ bản thân không có được mẫu thân như tôi sao?”
Miên Phong nghẹn họng không nói được gì.
“Nha, y vừa trở về liền đến gặp tôi ngay, còn ăn điểm tâm cùng nhau,” Ôn Kỳ có chút vui sướng khi người gặp họa, “Còn việc gì không? Không có việc thì tôi đi trước a.”
“Chờ đã!” Miên Phong gọi cậu lại, “Tháng sau là Diệu Lâm Bôi, cậu dám đánh cược với tôi không? Hai người chúng ta thi đấu, ai được đánh giá cao hơn thì thắng. Cậu thắng, sau này tôi khonog theo đuổi Hạ học trưởng nữa, nếu tôi thắng cậu phải giải trừ hôn ước. Nếu Hạ học trưởng thực sự thích cậu thì cho dù có hôn ước hay không cũng như nhau, cậu cũng không chịu thiệt gì, sao nào?”
Mọi người ngừng thở, chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ đột nhiên cười rực rỡ.
Hôn ước của nguyên chủ cùng Hạ Lăng Hiên tuy là dựa theo ý nguyện của bọn nhỏ, nhưng cũng có kỳ hạn, nếu sau khi Ôn Kỳ 22 tuổi mà hai người vẫn không có tình cảm thì hủy bỏ. Thân thể này mới 18 tuổi, cậu cũng không muốn sau này chôn mình với khối băng kia.
Mà nhóm não tàn trước kia cũng từng đánh cuộc với nguyên chủ nhưng bị cậu ta từ chối, Ôn Kỳ lần này muốn kích thích bọn họ đến khiêu chiến, không ngờ chưa ra tay đã có người tự dâng lên tận cửa.
“Được, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu.”
Ôn Kỳ vừa dứt lời, xung quanh liền vang lên tiếng hút khí liên tiếp.
Miên Phong cũng rất kích động, thanh âm run rẩy muốn xác nhận lại: “Đến công chứng, miễn cho cậu đổi ý.”
Vân Thu hoảng sợ, vội vàng kéo tay áo biểu ca nhà mình: “Đừng cược, nếu thua thì sao a?”
Tiểu gia vốn không muốn thắng nha.
Ôn Kỳ an ủi: “Yên tâm, anh sẽ cố gắng hết sức.”
Vân Thu vẫn do dự: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà,” Ôn Kỳ cắt đứt lời nhóc, đến phòng giáo vụ làm thủ tục sau đó đến công chứng.
Nhưng mọi người sợ cậu hối hận, muốn lập tức đi, cắt đứt đường lui của cậu.
Nhờ bọn họ ầm ĩ, việc này rất nhanh đến chỗ hội học sinh, phó hội trưởng thân là bạn tốt của Hạ Lăng Hiên, liền liên lạc với y thông báo y rất nhanh có thể tự do.
Hạ Lăng Hiên: “Có người Ôn gia đi cùng không?”
Phó hội trưởng: “Không, chỉ có biểu đệ của cậu ta đi cùng.”
Hạ Lăng Hiên: “Giữ bọn họ lại. Tôi có việc muốn hỏi cậu ta.”
Phó hội trưởng có chút không rõ nhưng cũng làm theo lời y.
Đám người Miên Phong có chút căng thẳng, chỉ lo Hạ Lăng Hiên đột nhiên lao ra ngăn cản. Ôn Kỳ so với bọn họ còn căng thẳng hơn, chỉ lo khối băng kia bảo thủ cứng ngắc muốn chờ đến lúc cậu 22 tuổi, vì vậy lôi kéo đám người Miên Phong nhanh nhanh đi làm công chứng khiến bọn họ vô cùng cảm động.
Ôn Kỳ làm xong việc này mơi mang theo em họ về trường học, vào quán café với phó hội trưởng, nhìn vào hai ly café trên bàn: “Y đâu? Đi rồi?”
Phó hội trưởng: “Đi WC.”
Ôn Kỳ “ân” một tiếng, nhịn không được hỏi: “ Các anh thân như vậy, đã thấy y cười bao giờ chưa?”
Phó hội trưởng: “Chưa a.”
Ôn Kỳ: “Chưa nghĩ đợi khi y sau, chọc lét y?”
Phó hội trưởng vô cùng khiếp sợ: “…Cái gì?”
Ôn Kỳ nhíu nhíu mày: “Không hiếu kỳ sao?”
“…” phó hội trưởng có chút câm nín, nhưng không thể không thừa nhận hắn thực sự rất rất hiếu kỳ a.
Bất quá… Hắn nâng mắt nhìn về phía sau người nào đó. Ôn Kỳ phản ứng chậm một giây, quay đầu lại thấy tên mặt liệt Hạ Lăng Hiên không biết trở lại từ bao giờ, đứng ở đó nhìn bọn họ,
Sự trói buộc của vận mệnh. Vốn không muốn động tình, lại chia không đứt, ly biệt không tan
Sự trói buộc của vận mệnh. Vốn không muốn động tình, lại chia không đứt, ly biệt không tan
Menu
▼
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét