Menu

Thứ Sáu, 29 tháng 9, 2017

[LTNĐPĐH] Chương 21

Chương 21
Phó Tiêu : “Hơn hai phút rồi...”
Tây Hằng Kiệt không biết nên bày ra vẻ mặt gì, chỉ có thể ngốc lăng “Ân” một tiếng.
Vào lúc hai người cho là Ôn Kỳ sẽ theo bước chân họ thì thấy bạn nhỏ nào đó bưng ly thứ hai bắt đầu uống từng ngụm nhỏ, hai phút mới uống được một phần ba, hơn nữa Hạ Lăng Hiên đnag lạnh băng nhìn – rất ít người có thể dưới cái nhìn “thân thiện” này mà từ tốn như thế .
Phó Tiêu xuyên qua cửa kính  nhìn hai người, cười một tiếng.
“Tôi trước đây vẫn cảm thấy hai người họ không xứng đôi, người trẻ tuổi yêu thích tựa như giấy gói kẹo, chỉ nhìn bên ngoài mà nói cái gì chân ái cực kỳ nông cạn.”
Phó Tiêu cực kỳ không có tự giác của người “say rượu”, bộ dáng cực kỳ tao nhã ngồi xuống ghế sofa, “Hai người phải linh hồn tương liên, nếu không A Hiên cái tính tình lạnh băng thế kia, cảm tình gì cũng bị dội lạnh. Tôi từng nghĩ không có người có thể khiến cậu ấy động tâm đến mất khống chế, còn tưởng người này cả đời cô độc, nhưng nhìn Ôn Kỳ bây giờ, có khi có thể làm tan chảy khối băng này.”
Tây Hằng Kiệt nhìn Ôn Kỳ, nói : “Cậu ta chỉ mất trí nhớ, tính cách sao có thể biến hóa lớn như vậy.”
“Tôi cũng rất tò mò,” Phó Tiêu nói, “Với lại cậu có phát hiện sau khi cậu ta mất trí nhớ, khí chất cả người đều thay đổi, sớm muộn cũng rước một đống đào hoa, tôi thấy Miên Phong cũng sắp rồi.”
Tây Hằng Kiệt : “Miên Phong?”
“Cậu không để ý ?” Phó Tiêu cười cười, “A Hiên đối với Miên Phong mà nói quá xa, không chân thực, nếu có một người có mị lực hơn xuất hiện mà ở gần cậu ta, cậu nghĩ cậu ta sẽ như thế nào?”
Tây Hằng Kiệt nghĩ đến hình ảnh Ôn Kỳ cùng Miên Phong thảo luận nghệ thuật, cực kỳ đồng tình mà gật đầu.
Phó Tiêu : “Tôi cảm thấy nếu Ôn Kỳ có thể tiếp tục hứng thú với việc “Tìm phiền phức cho A Hiên” lâu một chút, việc A Hiên động tâm là việc sớm muộn, muốn cược không ?”
Tây Hằng Kiệt không trả lời.
Phó Tiêu nghiêng đầu nhìn, thấy Tây Hằng Kiệt híp mắt nhìn phòng nhỏ : “Sao vậy ?”
“Tôi đột nhiên nghĩ, học đệ có thể chống đỡ được bao lâu,” Tây Hằng Kiệt nói, “Quy tắc là chỉ có thể nói cố sự có thật, cậu ta có thể kể được bao nhiêu? Tửu lượng của cậu ta được sao?”
Đây cũng là vấn đề lớn a.
Phó Tiêu nhìn trạng thái của Hạ Lăng Hiên, nói : “Có lẽ học đệ say trước, tửu lượng của A Hiên lại tăng rồi.”
Ôn Kỳ lúc này còn một chút rượu trong ly, phát hiện Hạ Lăng Hiên vẫn nhìn mình bằng ánh mắt áp bức, tên nhãi này cực kỳ thiếu đòn mà nở nụ cười với y, bình tĩnh mà duy trì tốc độ uống chậm chạp, sau đó vô sỉ đánh giá : “Rượu này không tệ nha.”
Hạ Lăng Hiên trầm mặc không nói.
Y cũng không tức giận, trái lại cảm thấy bạn nhỏ này vô liêm sỉ như vậy rất hợp khẩu vị của mình, lại có chút buồn cười. Nhưng rất nhanh ý thức được tình huống của mình hiện giờ không thể tiếp cận người này, ánh mắt càng lạnh hơn.
Ôn Kỳ thấy vậy hiểu lầm, cười nói : “Đừng trừng nữa, nếu dọa đến tôi, tôi uống càng chậm hơn đó.”
Hạ Lăng Hiên không buồn nhìn bạn nhỏ này nữa.
Nhưng mà bọn cách nhau quá gần, không khí giống như tràn ngập hương vị ái muội, những tư tưởng không an phận lại nhảy ra quấy nhiễu tâm trí y, cực kỳ muốn tóm người kia vào lòng, gắt gao ôm lấy.
Y hiện tại tựa như không hề có phòng hộ đi trên dây thép, nếu như bước thêm bước nữa, sợi dây sẽ đột nhiên tách ra, khiến y rơi xuống vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan.
Y đứng lên, đi ra ngoài.
Ôn Kỳ nhìn y đi vào phòng rửa tay, lên mạng xem một số chuyện ngắn đời thường, mãi tới khi y vào mới chậm rãi uống rượu. Hạ Lăng Hiên lãnh tĩnh kiên nhẫn đợi cậu uống xong, bản thân cũng uống một ly. Hai người lại qua năm vòng, thấy y vẫn mặt không đổi sắc : “Anh vẫn chịu được ?”
Hạ Lăng Hiên : “Chịu được.”
Ôn Kỳ : “Vậy...”
Hạ Lăng Hiên ngắt lời bạn nhỏ này : “Cậu còn một giây.”
Ôn Kỳ vốn định câu giờ, thấy y không bị lừa, theo bản năng nói : “Có một lão đầu..”
Cậu dừng lại, có chút không muốn nói, nhưng do dự một lúc vẫn tiếp tục : “Lão đầu là lão đại hắc đạo, muốn nuôi ra một đám công cụ nghe lời, vì thế lão đầu thu dưỡng rất nhiều cô nhi, huấn luyện bọn họ.”
Huấn luyện tàn khốc, người chết vô số.
Cô nhi tới từ các cô nhin viện khác nhau, không có tình cảm gì, một người có thể dễ dàng nhận được một đám, có một tiểu hài tử quen biết hai người lớn tuổi hơn nó hai tuổi, một ca ca và một tỷ tỷ, ba người trải qua huấn luyện trở thành người xuất sắc nhất trong đám nhỏ lão đầu thu lưu. Lúc này lão đầu muốn cùng tổ chức khác liên minh, liền gả tỷ tỷ của đứa nhỏ đi, kết quả lấy phải một tên cuồng bạo lực, nàng chết.
Hạ Lăng Hiên hỏi : “Nếu nàng đã được huấn luyện chuyên nghiệp, vì sao lại chết ?”
Ôn Kỳ rót nửa ly rượu, nhấp một ngụm : “Không biết.”
Hạ Lăng Hiên : “Cậu tiếp tục.”
“Việc này như ngòi châm...”
Bọn họ không muốn làm công cụ, hợp tác với nhau giết chết lão đầu, bởi vì lão đầu quá mạnh, ca ca của đứa nhỏ đồng vu quy tận với lão đầu. Những người còn lại số ít lựa chọn đi du lịch đây đó, đại bộ phận đều ở lại tranh quyền đoạt lợi, bị đứa nhỏ kia diệt sạch.
Ôn Kỳ nhớ tới hai người kia, lại nhấp một ngụm rượu.
Bọn họ đều rất máu lạnh, không giỏi biểu đạt, ba người có chút chân tình. Sau đó hai người kia mất đi, cậu cũng không có cảm giác gì mãnh liệt, chỉ là vẫn nhớ đến đoạn thơ bọn họ lưu lại.
“Sau đó cậu ta tùy tâm sở dục vui đùa mấy năm, gặp sự cố cũng đã chết.”
Hạ Lăng Hiên đổ đầy một ly rượu, lại nhìn ly của Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ đêm nay nói nhiều cố sự như vậy, nhưng chỉ có lúc này mới khiến cậu uống liền hai ngụm rượu, chuyện này có thể khiến cậu xúc động. Vì cái gì ?
Ôn Kỳ sau đó cũng phát hiện mình chủ động uống rượu, thấy Hạ Lăng Hiên lại giống như muốn đổ đầy ly cho mình, bỗng nhiên có chút khó chịu, đè tay y lại, mỉm cười : “Hạ Lăng Hiên, anh sao có thể như vậy ?Tôi nói nhiều như vậy, anh từ nhỏ đến lớn không có chuyện gì để kể sao ?”
Hạ Lăng Hiên lần đầu tiên nghe Ôn Kỳ gọi cả họ tên mình, trong lòng cảm giác tê dại lan truyền, cảm quan đều tập trung ở nơi bị người này chạm vào.
Làm sao bây giờ ? Y rất muốn.
Y xác thực rất thích người này.
Hạ Lăng Hiên ép buộc mình tránh đi, trầm mặc một hồi : “Tôi có thể kể cho cậu một chuyện tôi từng nghe.”
Ôn Kỳ lúc này mới thỏa mãn, nâng cằm, ra hiệu mau nói.
Hạ Lăng Hiên : “Trước đây có mấy người nhân kỳ nghỉ tẻ nhạt cùng nhau ra biển chơi, kết quả xảy ra chuyện.”
Ôn Kỳ hứng thú nhìn y.
Nửa bên tinh cầu là vùng biển cách một tầng từ trường quỷ dị, đến nay vẫn là một ẩn số. Nhân loại trước mắt chỉ thăm dò được đến mười vạn hải lý, khoảng cách này mặc dù bằng hai lần chiều rộng của Thái Bình Dương, nhưng so với diện tích rộng lớn của tinh cầu, khoảng cách này không đáng kể chút nào.
Thế nhưng là gấp đôi chiều rộng của Thái Bình Dương a.
“Bọn họ ra ngoài bao xa?”
“Không quá xa, trong khu vực đã được thăm dò,” Hạ Lăng Hiên nói, “Đến khi được cứu lên bọn họ đều mắc cùng một loại bệnh độc, thân thể phát sinh biến hóa, bị cho vào phòng thí nghiệm.”
Ôn Kỳ : “Sau đó ?”
Hạ Lăng Hiên : “Không biết, có thể là từ từ chết đi.”
Ôn Kỳ hỏi : “Vậy thân thể bọn họ có biến hóa gì ?”
Hạ Lăng Hiên : “Cũng không biết.”
Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt vẫn ở bên ngoài nhìn bọn họ, Phó Tiêu có chút tò mò : “Hai người đó đang tán gẫu, trò chơi kết thúc sao...”
Lời còn chưa dứt, Hạ Lăng Hiên đã rót cho Ôn Kỳ một ly rượu, Phó Tiêu có chút phản ứng không kịp tiết tấu của hai người này : “Lẽ nào A Hiên vừa kể một cố sự ? Quá thần kỳ, đúng không ?”
Tây Hằng Kiệt liếc hắn một cái, dội nguyên một chậu nước lạnh : “Học đệ lại uống tiếp.”
Phó Tiêu duy trì biểu tình kinh ngạc nhìn Ôn Kỳ, thấy bạn nhỏ này mất tám phút mới uống cạn một phần ba, khiến cho họ có chút nhìn không nổi.
Đây là ly thứ ba Ôn Kỳ uống.
Lần trước cậu cùng Trác Vượng Tài uống rượu là liền ba ly, sau đó cũng không có việc gì, nhưng cậu không rõ tửu lượng của cỗ thân thể này, càng không xác định mình sau khi uống ky thứ tư có choáng không, duy nhất có thể chắc chắn là cậu không để bản thân mình say.
Cậu vừa uống vừa nhìn ra bên ngoài, thấy có người tiến vào phòng rửa tay, liền đặt ly xuống, nói : “Tôi đến phòng rửa tay một lát.”
Cậu vừa dứt lời liền đi, hài lòng phát hiện bên trong có người, cực kỳ “tiếc nuối” mà đi nhà vệ sinh công cộng. Phó Tiêu nằm trên sofa, thấy vậy gửi cho bạn nhỏ này một tin nhắn, sau đó trầm mặc nhìn bạn nhỏ này như được buff thêm máu, thật lâu sau đó mới nói : “Tôi nghĩ cuối cùng học đệ của chúng ta thắng.”
Tây Hằng Kiệt : “Sao vậy ?”
Phó Tiêu than một tiếng : “Cậu ấy tìm quản lý muốn thuốc giải rượu.”
Tây Hằng Kiệt : “...”
Hạ Lăng Hiên tất nhiên cũng thấy Ôn Kỳ ra khỏi phòng bao, đợi mười phút mà bạn nhỏ này cũng chưa về, đối với trình độ vô sỉ của tên nhãi này có nhận thức mới, cũng đứng dậy ra ngoài, khi đi ngang qua hai người nào đó thuận tiện ban cho một ánh nhìn lãnh diễm, thành công khiến Phó Tiêu cùng Tây Hằng Kiệt chột dạ tiếp tục nhắm mắt giả chết.
Y biết chắc chắn Ôn Kỳ sẽ không đến WC, liền trực tiếp đến tìm quản ký hỏi, tra xét một vòng biết bạn nhỏ này thật sự trong phòng rửa tay, cũng biết cậu muốn một bình giải rượu. Y ném quản lý qua một bên, đi thẳng đến chỗ Ôn Kỳ, thấy bạn nhỏ này thế này đang lột đồ một tên đực rựa.
Mi tâm Hạ Lăng Hiên nảy lên một cái : “Cậu đang làm gì ?”
Vừa dứt lời, y phát hiện người té xỉu trước mặt là “bạn thân” của Ôn Kỳ trước đây, Monkey.
Ôn Kỳ lúc này đang cởi thắt lưng Monkey, cười nói : “Gã uống say, tôi muốn chơi đùa một chút nha.”
Hạ Lăng Hiên đứng tại chỗ nhẫn nhịn năm giây, cuối cùng nhịn không được đem người đẩy ra ngoài, kêu một nam phục vụ cởi đồ gã. Ôn Kỳ còn tưởng Hạ Lăng Hiên muốn đem mình về phòng bao, đè y lại : “Chờ chút, đây mới là bắt đầu a.”
Hạ Lăng Hiên không phản ứng bạn nhỏ này.
Ôn Kỳ thấy y không nhúc nhích, biết y vẫn đang nghe, liền mở máy thông tin cho y xem ảnh chụp màn hình : “Đây là ghi chép tán gẫu của gã, là một nhóm.”
Hạ Lăng Hiên rũ mắt nhìn, thấy bọn họ thương lượng nội dung rất tỉ mỉ, đặc biệt người gọi là “Tiểu Phong”, chủ ý đều là tên này đưa ra, từ việc tẩy não cho Ôn Kỳ, thành công khiến cậu rời khỏi Quốc đô.
Ôn Kỳ cũng nhìn thấy tên “Tiểu Phong” này là chủ mưu : “Người này đã sớm lui nhóm, đây là số thông tin của hắn.”
Hạ Lăng Hiên gật đầu : “Tôi sẽ tra.”
Cậu cũng không bất ngờ.
Kế hoạch này rất chặt che, đối phương có thể thành công bắt cóc người, hiển nhiên không phải ý tưởng nhất thời, tám phần mười là sau khi Ôn Kỳ rời đi đều luôn theo dõi, chỉ là do cậu ra tay, bọn họ mới án minh bất động.
Lúc này, phục vụ đã cởi sạch Monkey.
Ôn Kỳ ra hiệu ném quần áo vào thùng rác, sau đó ra ngoài tìm một đám mỹ nhân, dặn dò các nàng rồi rời đi.
Hạ Lăng Hiên đi cùng tên nhãi này, trầm mặc nhìn bóng lứng cậu, nghĩ nếu lúc trước mình không động thủ, hai người họ sẽ như thế nào ?
Ôn Kỳ khẳng định trời chưa sáng đã rơi vào tay đám người kia, bị bán đi, ngoài ý muốn tính tình đại biến, sau khi trốn ra giết một đường đến Mạn Tinh điển, chỉ là bọn họ sẽ không gặp nhau.
Hạ Lăng Hiên thực hiểu tính cách mình.
Nếu như không phải người do mình mà mất tích, y sẽ không phí tinh lực đi tìm, trực tiếp điều thủ hạ đi là xong, nếu hứng thì đi tìm. Không đến Mạn Tinh điển, không gặp Ôn Kỳ tính cách đại biến, cũng sẽ không bị đối phương hấp dẫn.
Nếu như thế lực sau tập đoàn Phái Lãm lớn mạnh, thần bí hơn, nếu y không xuất hiện, Ôn Kỳ có thể thuận lợi trở về không ?
Nghĩ như vậy, y liền cảm thấy lúc mình quyết định thực không thể tốt hơn nữa.
Hạ Lăng Hiên trong lúc suy nghĩ, thấy người nào đó cách nhóm mỹ nhân gần như vậy có chút tức giận, bỗng nhiên hối hận vì nhúng tay vào việc này.
Y có chút lãnh khốc mà nghĩ, không có mình ngăn cản, Ôn Kỳ chọc phải thế lực kia chết đi --- dù sao cũng tốt hơn y mạnh mẽ đem người đặt trong lòng, đem tim gan đều móc ra.
Ôn Kỳ hoàn toàn không cảm nhận được tâm tư của người nào đó, sau khi truyền đạt mệnh lệnh liền hài lòng trở về : “Muốn qua bên kia xem diễn không ?”
Hạ Lăng Hiên liếc bạn nhỏ này một cái, xoay người rời đi.
Ôn Kỳ thấy y vậy mà qua hướng bên kia, khối băng này vậy mà cũng có tâm tư hiếu kỳ?
Ôn Kỳ sờ sờ cằm, máy thông tin đột nhiên vang lên, nhìn trong phòng bao không có ai, đi vào tiếp máy, cười nói : “Gần đây sao rồi, lão công ?”
Hoắc Hạo Cường lãnh khốc nói : “Rất tốt.”
Ôn Kỳ một tháng này đều ở nhà tĩnh dưỡng, lúc nhàn rỗi thì cho Hoắc Hạo Cường một số chủ ý để đối phó Hoắc nhị thúc, bây giờ là thời khắc mấu chốt. Cậu đánh giá vẻ mặt của Hoắc Hạo Cường : “Xem ra rất thuận lợi...”
Cậu nói một nửa, đột nhiên phát hiện phía sau có người, nhanh chóng ngắt máy, sau đó tay liền bị người bắt lấy.
Trong gian phòng tối tăm, cậu không thấy rõ vẻ mặt đối phương, chỉ cảm thấy lực nắm tay không nặng, nhưng âm thanh bên tai lại lạnh đến mức rơi cả vụn băng.
Hạ Lăng Hiên gằn từng chữ hỏi : “Cậu vừa mới gọi hắn là gì ?”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét