Chương 8
Những người ở đây đều cùng chung suy nghĩ: Tên khốn này quả thực quá quá vô sỉ hạ lưu rồi đó nha!
Ngay cả nhân viên phục vụ đã nhìn đủ loại tình cảnh cũng nhịn không được nhíu mày một cái.
Người yếu ớt luôn kích thích ham muốn bảo vệ của người khác.
Thiếu nữ yếu đuối xinh đẹp, như đóa hoa mỹ lệ trong mưa, các vị khách ở đây một lần nữa cho người nào đó một ánh mắt công kích – súc sinh a! Lúc này mà tên khốn kia vẫn có thể mặt không đổi sắc !
Tiểu trợ lý cũng nhìn boss nhà mình, hi vọng boss có thể bình thường một chút. Bất quá hắn biết, boss một khi lên cơn động kinh sẽ không chấm dứt nhanh như vậy.
Kinh nghiệm đau thương của hắn đã chứng minh, boss một khi đã hứng thú thì không ai ngăn lại được, thủ hạ như bọn họ vô cùng hi vọng boss có thể nhớ ra mà uống thuốc.Nhân viên phục vụ rất tinh mắt nhận ra người hôn mê là ông chủ nhỏ của tập đoàn Phái Lãm, nhất thời sống lưng thẳng tắp rất có tinh thần trừ gian diệt đạo. Mấy vị khách bên cạnh cũng muốn anh hùng cứu mỹ nhân.
Cùng lúc, phía sau có người hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trợ lý vừa quay đầu nhìn liền một thân mồ hôi lạnh, là bảo tiêu của vị thiếu gia kia a.
Thành Rocca là địa bàn của tập đoàn Phái Lãm.
Tục nghĩ nói rất đúng, cường long tạ địa bàn của xà cũng yếu thế, boss thế nhưng lại chọc phải tổ ong vò vẽ này… Nếu dựa theo tính tình của boss, tập đoàn Phái Lãm cứ cắn không buông, boss tuyệt đối sẽ đâm nát tổ ong vò vẽ này, tuyệt đối là cảnh tượng máu bay đầy trời, vô cùng khủng bố đó.
Bà nó! Hắn lần này có thể lông tóc vô thương trở về đoàn tụ cùng đám hồ bằng cẩu hữu sao?
Trợ lý trái tim nhỏ bé run rấy.
Hội quán phái người đến, người trên hành lang cũng đã phát hiện ra động tĩnh ở đây, vội vàng vây xem. Bảo tiêu đẩy người ra, lại đẩy tiểu trợ lý, thấy thiếu gia nhà mình bất tỉnh trên mặt đất, tức giận hỏi: “Ai làm?”
Mọi người cùng chỉ tên ác bá nào đó: “Hắn!”
Bảo tiêu sát khí đằng đằng nhìn về phía Trác tiên sinh.
Sự việc tiến triển quá nhanh.
Từ lúc tên khốn này nói câu vô liêm sỉ kia đến khi bảo tiêu xông vào còn chưa đến ba mươi giây, tình thế lập tức nghiêng về một phía.
Ôn Kỳ vẫn khóc thút thít, lén lút quan sát Trác tiên sinh, phát hiện sau khi bảo tiêu vào tì tên khốn này có chút buông lỏng, lập tức thoát ra khóc lóc lẩn vào đám đông, được một đám người vây quanh bảo hộ.
Cậu nghẹn ngào nói cảm tạ, ứng phó hai câu liền rời đi, lúc ra khỏi gian phòng còn có thể nghe thấy thanh âm chất vấn của bảo tiêu, hệt như một giây sau sẽ vây đánh bắt trói tên khốn kia.
Bảo tiêu xác thực làm như vậy.
Trác tiên sinh nâng mắt, đạp một cái lên vị đại ca bảo tiêu nặng hơn tám mươi kilogram bay lên tường, những người còn lại thấy thế đều run lên, trong lòng kêu khổ không thôi.
Bảo tiêu theo sát ngã bẹp xuống, đều không sợ chết xông lên.
Khách nhân bị dọa sợ, bảo tiêu sững sờ, cả gian phòng tĩnh mịch.
Trác tiên sinh vô cùng khí phách: “Muốn tính sổ, gọi ông chủ các người tới đây.”
Bảo tiêu vốn đang định rút súng, nghe được câu này đều không dám manh động.
Trác tiên sinh nhấc chân ra ngoài.
Từ đầu đến cuối y luôn mỉm cười, như Tula bước ra từ mây đen muốn ăn thịt người. Mọi người sợ hãi đồng loạt nhường đường. Trác tiên sinh ung dung bước ra khỏi cửa, không thấy thiếu nữ đâu cả.
Trợ lý theo sau, cẩn thận quan sat boss: “Boss?”
Trác tiên sinh kêu hắn thu thập tàn cục, mang hai người rời đi.
Ôn Kỳ không vội vàng rời hội quán mà đến nhà vệ sinh lầu hai.
Cởi đầm trắng bên ngoài lộ ra váy ngắn bó sát màu đen, thay đổi hóa trang trên mặt lại cắt ngắn tóc giả, lúc này mới cao quý lãnh diễm ra ngoài, vừa ngẩng đầu liền thấy Trác tiên sinh mang theo hai thủ hạ đi vào.
Ôn Kỳ: “…”
Mẹ nó, thật không khoa học mà!
Tốc độ của cậu rất nhanh, lúc đi cũng chú ý không có người đi theo, nếu chỉ hỏi thăm thiếu nữ mặc váy trắng sẽ không đuổi kịp nhanh như vậy, lẽ nào tên khốn này gắn máy định vị?
Nếu như gắn máy định vị, có lẽ là dính trên bộ váy kia… Ôn Kỳ suy nghĩ nhanh chóng, làm như không có việc gì, mắt thấy sắp lướt qua đối phương, Trác tiên sinh lại đột ngột vươn tay, ôm eo cậu đặt lên ván cửa.
Vừa vặn có một nữ nhân từ gian bên cạnh đi ra, sợ hết hồn, chỉ thấy tên khốn nào đó mặt âm u, ôn nhu nói: “Chưa thấy người làm việc bao giờ sao? Mau cút.”
Má ơi, lớn lên đẹp trai như thế sao lại hung dữ như vầy a.
Nữ nhân không dám mở miệng, vội vàng chạy.
“Canh cửa,” Trác tiên sinh ra lệnh với hai thủ hạ, kéo mỹ nhân vào phòng riêng bên cạnh.
Thủ hạ nhìn nhau, nghe lời canh cửa, một người hỏi: “Boss đến hội quán trước đó đã ăn cái gì a?”
“Không có… ân, chẳng lẽ lúc ở phòng kia đã uống rượu?”
“Thao! Lát nữa thăm dò một chút.”
“Ân.”
Boss tuy bị động kinh, nhưng đây là lần đầu tiên đói khát như vậy, chỉ mấy phút đã đổi liên tiếp hai mỹ nữ, nhất định là trúng xuân dược a!
Bây giờ Trác tiên sinh bị trúng “xuân dược” đang một tay chống lên cửa, nhìn mỹ nhân trong lòng, đánh giá ngũ quan hoàn toàn khác của đối phương, cười đến nỗi làm người ta nổi da gà: “Muốn đi đâu, ân?”
Ôn Kỳ: “Tiên sinh, anh nhận lầm người rồi.”
“Tôi có nhận sai không trong lòng em không phải rõ nhất sao, bảo bối,” Trác tiên sinh hỏi, “Nếu không em nghĩ sao tôi lại thả em đi? Ở đó qua nhiều người, không tiện xử lí, hiểu không?”
Ôn Kỳ cam chịu: “Anh sao tìm được tôi.”
“Bí mật.”
Ôn Kỳ tò mò: “Máy định vị sao?”
(Editor: Mẹ nó, sao bà đây có cảm giác tên khốn này ngửi mùi lần theo vậy a OvO)
“Có lẽ.” Trác tiên sinh thấy cậu còn muốn hỏi thêm, bắt lấy cằm cậu, “Đừng đánh trống lảng, tính nhẫn nại của tôi không được tốt lắm. Nói, Ôn Kỳ đang ở đâu?”
Ôn Kỳ sững sờ: “----Ôn Kỳ?”
“Chờ chút!” Cậu ngửa đầu né tránh tay y, “Có hiểu lầm gì sao? Tôi đúng là tới điều tra bằng hữu mất tích, nhưng không phải Ôn Kỳ.”
Trác tiên sinh hỏi: “Nha, vậy là ai?”
Ôn Kỳ há miệng bịa: “Long Ngạo Thiên a, có khả năng bị bọn họ bán rồi.”
“Em diễn tốt như vậy, tôi dựa vào cái gì mà tin chứ, ân?”
Ôn Kỳ nghĩ một chút, nhụt chí nói: “Tôi không có chứng cứ, tôi chỉ biế việc này có khả năng liên quan đến tập đoàn Phái Lãm, vốn muốn đến đâu tìm chút manh mối, lại bị anh bắt. Anh không tin tin cũng không còn cách nào a.”
Trác tiên sinh im lặng một lát, ôn nhu xoa mặt cậu: “Tôi có biện pháp nha, chờ tôi đem lớp mặt nạ này trên mặt em xé ra, tra thân phận của em, xem xem em có bằng hữu nào là được a.”
Ôn Kỳ trong lòng “lộp bộp” một tiếng, mặt không biến sắc: “Được, anh tra đi.”
“Tên em là gì?”
Ôn Kỳ vô cùng bình tĩnh: “Băng Cơ Vũ.”
Trác tiên sinh liếc tên nhãi này một cái, kéo người ra ngoài, chuẩn bị giao cho thủ hạ mang đi điều tra.
Ôn Kỳ vô cùng phối hợp cùng y ra ngoài, thấy tên khốn này nắm chặt cổ tay mình, thở dài: “Tôi nói… nể tình mấy ngày trước chúng ta cùng nhau uống rươu, anh có thể ôn nhu chút không a.”
Trác tiên sinh gần đây cùng uống rượu với rất nhiều người, nhưng nghe xong lời này liền lóe lên trong đầu thân ảnh của thiếu niên kia, nhất thời sững sờ. Ôn Kỳ chớp thời cơ, tránh thoát khỏi y rồi nâng tay nhắm ngay cổ họng của đối phương, khiến y lui lại nửa bước liền nhấc chân chạy.
May mắn chỗ này là phòng rửa tay, ra ngoài là cửa, hai thủ hạ bên ngoài không rõ tình huống, đột nhiên thấy có người lao ra không kịp phản ứng. Ôn Kỳ nhanh chóng rẽ phải, trong chớp mắt vọt về phía cửa sổ, trực tiếp phá vỡ cửa lao ra ngoài. Lúc nhảy xuống lăn một vòng, vội vàng đứng dậy chạy đi.
Chỉ cần nhảy qua bức tường này là có thể lấy xe chạy đi.
Đây là phương án cứu mạng trong tình huống nguy cấp, không nghĩ thực sự dùng tới.
Nhưng vận may của cậu hôm nay thực không tốt, chưa chạy đến tường vây đã bị một người va vào làm cậu không kịp chuẩn bị lảo đảo lui về phía sau, nêu không có người ôm lấy eo chắc chắn sẽ ngã xuống đất.
Lát sau, một thân thể ấm áp dán lên lưng cậu, âm thanh trầm thấp, người phía sau phả hơi thở nóng rực vào tai cậu: “Chạy đi đâu, ân?”
Tốc độ của tên này cũng quá biến thái rồi đó.
Liên tiếp bị bắt ba lần, Ôn Kỳ có loại xúc động muốn văng tục. Nhưng giáo dục tốt đẹp không cho phép, ở trong cổ họng lăn một vòng, nuốt vào bụng.
Trác tiên sinh đem người kéo vào góc tường, duỗi tay vuốt ve cổ cậu, chậm rãi ma sát, rất nhanh phát hiện máy biến thanh liền kéo xuống.
Ôn Kỳ ăn đau, cau mày: “Nhẹ chút..”
Cậu liếc mặt nhìn đem máy biến thanh đoạt lấy, dán lại.
Trác tiên sinh không ngăn cản, quan sát tên nhãi này, bỗng nhiên thấp giọng cười, vô cùng khêu gợi: “Không ngờ là cậu.”
Y liên tục lặp lại: “Không ngờ là cậu…”
Tiếng cười như có cả tiếng than thở, lại nghĩ đến người này rất nguy hiểm, nhưng Ôn Kỳ cũng không nghe ra hỉ nộ trong đó, chỉ thấy hai mắt tên khốn này sáng khác thường,ngay cả trong đêm tối cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng truyền ra từ đó.
“Biết không? Mấy ngày trước tôi đột nhiên kết giao bằng hữu cùng cậu,” Trác tiên sinh nhìn cậu, “Kết quả em thật khiến tôi bất ngờ a, bảo bối…”
“Boss!” Hai vị đại ca thủ hạ thở hồng hộc chạy tới, ngắt lời Trác tiên sinh. “Ông chủ Phái Lãm tới rồi, đang tìm ngài khắp nơi đó.”
Trác tiên sinh cươi rực rỡ: “Giờ tôi không có hứng thú với hắn, giết đi.”
Hai vị đại ca thủ hạ muốn quỳ lạy luôn rồi: “Boss, ngài đừng đùa a.”
Trác tiên sinh vẫn cười như hoa nở, không nói gì.
Ôn Kỳ đứng cạnh y, nghe thấy ngữ khí hời hợt đó, trực giác nói cho cậu biết này chính là sự thật, y thực sự có khả năng dễ dàng làm thịt ông chủ tập đoàn Phái Lãm.”
Cậu không khỏi lui về phía sau một bước.
Trác tiên sinh lập tức kéo người lại, không cho cậu phản ứng đã dùng dức đánh vào gáy cậu: “Trói lại mang về công ty.”
Đại ca thủ hạ ngốc lăng tiếp nhận cái người đang hôn mê, mơ hồ hỏi: “Về công ty?”
“Đúng vậy, ngay bây giờ,” Trác tiên sinh phân phó, “Trở về phải theo dõi cậu ta, nói với mấy tên kia nếu để cậu ta chạy thoát, tôi nhất định sẽ đem toàn bộ “nhiệt tình” phát tiết trên người họ.”
Đại ca thủ hạ trong đầu bổ não, cả ngươi run lên – thực đáng sợ a, ôm người rời đi.
Trác tiên sinh chỉnh lại y phục trên người, trở lại hội quán gặp ông chủ Thái của tập đoàn Phái Lãm, hỏi: “Con trai ông tỉnh chưa?”
Ông chủ Thái trầm mặc, nói: “Còn chưa tỉnh lại, đang ở trong bệnh viện.”
Trác tiên sinh lập tức đưa ra ý kiến: “Sao không giội cho hắn tỉnh?”
Ông chủ Thái tức giận máu xông lên não: “Cái gì?”
“Ông chờ hắn tỉnh lại sẽ biết đã xảy ra chuyện gì,” Trác tiên sinh bình tĩnh ngồi xuống, tự mình rót rượu. Ông chủ Thái ngớ người, kêu bảo kê làm con trai tỉnh lại mới biết sự tình, tự phạt một chén: “Nha đầu đáng chết kia đâu?”
Trác tiên sinh vui vẻ cong khóe môi: “Đuổi không kịp.” Ôn Kỳ vẫn âm thầm đề phòng Trác tiên sinh, vậy nên khi đối phương vung ra đã né tránh nghiêng đầu, cũng không choáng triệt để.
Bất quá phi hành khí tốc độ quá nhanh, công ty tên khốn kia lại không xa, đến lúc tỉnh lại thì đã ở trong ổ sói của y.
Bên tai vang lên thanh âm nói chuyện.
“Boss muốn cô ấy? Thật sao?”
“Thật a!”
“Vậy em gái váy trắng kia là sao?Nếu không chúng ta hỏi boss một chút?”
“Ân, tốt nhất nên hỏi một câu a.”
Ôn Kỳ rên một tiếng, mở mắt ra.
Nhóm cao tầng của công ty lính đánh thuê đồng loạt quay sang nhìn.
Ôn Kỳ nhìn xung quanh một lần, lại nhìn sợi dây trên người,lạnh lùng nói: “Boss của các người thật chẳng ra sao.”
Nhóm cao tầng trầm mặc.
Có người mắng boss nhà mình, theo lý thì nên phản bác, thế nhưng.. nói rất đúng a!
Ôn Kỳ nói: “Muốn theo đuổi thì theo a, tôi chưa thấy ai sau khi bị cự tuyệt liền động thủ bắt người.”
Nhóm cao tầng tiếp tục trầm mặc.
Hai giây sau đồng loạt khiếp sợ: “ Cô, cô vừa nói gì a?”
Sự trói buộc của vận mệnh. Vốn không muốn động tình, lại chia không đứt, ly biệt không tan
Sự trói buộc của vận mệnh. Vốn không muốn động tình, lại chia không đứt, ly biệt không tan
Menu
▼
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét