Chương 5
“Thấy không? Phu nhân một tên nhà giàu không rõ tung tích, lão công cậu ta tìm đến phát điên, ra mấy ngàn vạn tiền thưởng a!”
“Không phải người ta đồn hung thủ là hắn sao?”
“Ân, nghe nói là cùng quản gia vụng trộm.”
“Ai, gia tộc lớn nước rất sâu a…”
Mọi người tụ tập lại tán gẫu, thỉnh hút một điếu thuốc.
Sóng biển dập dềnh đánh vào thân thuyền , không khí tràn đày vị tanh nồng, ồn ào có thể sánh với chợ bán cá. Ôn Kỳ ăn mặc sạch sẽ đơn giản, áo sơ mi trắng cùng quần jeans, đeo kính gọng đen, ngồi một mình trong góc râm mát đọc sách tựa như thỏ trắng nhỏ rơi vào ổ sói.
Tinh cầu được phân chia qua biển, phân thành nội hải cùng ngoại hải.
Ngoại hải là chỉ tinh cầu bên kia từ trường, đến nay vẫn còn là điều bí ẩn. Nội hải quanh co nhưng là một khối đại lục hoàn chỉnh, tuy cùng biển liền kề nhưng từ trường không mạnh, bởi vì tài nguyên trên biển vô cùng phong phú nên rất nhiều người lựa chọn ra biển.
Đây là ngày thứ sáu cậu rời khỏi biệt thự.
Lúc trước cậu đã dùng dụng cụ dỡ mặt nạ xuống.
Nếu như trên người thật sự có máy định vị có nghĩa đám người kia không định giết cậu luôn. Vì vậy mới bình tĩnh đi loanh quoanh nội thành, chọn một nơi an toàn tháo máy định vị xuống, sau đó mua da giả, cùng mỹ phẩm, sau đó bỏ lại xe, rời đi.
Da giả ở đây rất tốt, biến đổi tùy ý, khó có thể phân biệt được thật giả, quan trọng là giá cả phải chăng, so với cấy ghép tế bào rẻ hơn rất nhiều.
Ôn Kỳ thay đổi gương mặt mấy lần, đến một bến cảng nhỏ.
Sau đó là chế phục một tên côn đồ, dùng tiền cùng gã hòa giải, cấu kết với nhau làm việc xấu, cứu con trai thuyền trưởng, cuối cùng dựa vào thân phận cháu trai thuyền trưởng lên thuyền rời đi. Nếu tổ chức kia có thể theo máy định vị mà chạy vào cục cảnh sát, Ôn Kỳ sẽ vô cùng sung sướng.
Thuyền đã ra khơi được ba ngày, đã sớm tiến vào hải vực nước khác.
“Tiểu Kỳ”, thuyền trưởng tới tìm, “Ăn cơm thôi, nghỉ ngơi một lát, cậu đã xem sách cả buổi sáng rồi.”
Ôn Kỳ vô cùng nhu thuận gật đầu: “Cậu, con muốn xem chút tin tức.”
“Được.” Thuyền trưởng vội lấy máy thông tin xuống đưa cho cậu.
Đứa nhỏ này vì cứu đứa con vô dụng kia của lão, máy thông tin đã rơi xuống biển không tìm thấy, còn bỏ lỡ chuyến bay vẫn không chút oán hận so với tiểu tử chỉ biết hút thuốc đánh nhau của lão tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu thật là cháu ngoại của lão thì tốt rồi.
Tri ân báo đáp. Thuyền trưởng thật thà nhìn thiếu niên yên lặng, càng nhìn càng thấy hợp mắt, ầm thầm thề nhất định phải đưa thiếu niên về nước an toàn, lại không biết thiếu niên nhu thuận trước mắt chính là kẻ cầm dầu đẩy con lão xuống biển.
Lão thậm chí còn dặn dò một câu: “Có việc gì cứ nói với tôi.”
Ôn Kỳ đáp một tiếng, bắt đầu xem tin tức.
Thi thể Hoài Ân Đặc ngày thứ hai được nhân viên khu nghỉ dưỡng phát hiện, thuận tiện khiến Hoắc gia rơi vào dư luận, mọi người đều suy đoán tân phu nhân cùng quản gia có gian tình, lúc mướn phòng thì xảy ra tranh chấp chết người. Nhưng sau đó Hoắc Hạo Cường lên tiếng phản bác, phu nhân là bị người bắt đi, cũng treo thưởng tìm người.
Ôn Kỳ bình tĩnh cực kì.
Cậu ở hiện trường có để lại máy thông tin, lại vứt xuống thi thể một đóa hoa, trên rèm cửa sổ lại dính máu, còn khắc đồ án hình học, sau đó làm loạn hiện trường. Hơn nữa Hoài Ân Đặc cũng không phải quý tộc, Hoắc Hạo Cường đã đem video tuyển chọn hôm đó xóa đi, cảnh sát hiện giờ sứt đầu mẻ trán cũng không tìm được cậu.
Cậu lên website một lần, không phát hiện được dấu vết của tổ chức kia liền trả lại máy thông tin cho thuyền trưởng, chuyên tâm đóng vai một sinh viên tốt có “phẩm hạnh cùng học vấn ưu tú”, ngày ngày vùi đầu vào sách, vụ án đã phát triển thành điểu tra một tổ chức tà giáo.
Nguyên nhân là Hoắc Hạo Cường không tín nhiệm năng lực làm việc của cảnh sát, đem rất nhiều chi tiết nhỏ lên mạng dẫn đến một lạo suy luận. Mà cảnh sát nỗ lực mấy ngày vẫn không tìm được người, biến thành một vụ án tử chưa được giải quyết, khiến cho cái gọi là tà giáo ngày càng được khẳng định.
Cậu xem một lượt vẫn không có chút manh mối nào, cũng không quan tâm người trên mạng nói gì, đeo balo đi theo thuyền trưởng xuống thuyền.
Bến cảng rất náo nhiệt, nơi nơi đều là người, muốn nói chuyện phải nói thật lớn.
Tiếng kèn của tàu thủy vang lên, lại có một con thuyền sắp cập bến. Thuyền trưởng ngẩng đầu lên nhìn, thở dài: “Nhiều người như vậy. Làm bậy a.”
Ôn Kỳ quay sang nhìn, lại thấy nhóm hải quan vội đến nỗi đầu óc choáng váng, vô cùng hài lòng.
Chọn đi đường thủy là kế hoach tốt nhất.
Tinh cầu này quá lớn, đi phi hành khí cũng mất một tháng, tương đương đi n lần quanh địa cầu. Địa cầu nhỏ như thế mà còn có khu chiến loạn, nơi này không thể không có.
Mà có chiến loạn chắc chắn sẽ có dân chạy loạn.
Cậu từ chỗ Hoắc Hạo Cường biết được Tụ Tinh có ba nơi tiếp thu dân chạy nạn từ nước khác, trong có có mấy bến cảng cụ thể, trong đó cũng có vài tên côn đồ, lựa chọn tình hình chọn một nơi.
Chọn như vậy là vì ở thế giới này máy thông tin bao gồm thẻ chứng minh thân phận, mà ăn, mặc, đi, ở đều phải dùng tới, vậy nên cho dù cậu có dùng máy thông tin của người khác ở nơi của nạn dân cũng không khiến người khác chú ý.
Mà nguyên nhân quan trọng là, cậu hết tiền rồi.
Trước khi ra ngoài, còn tưởng là Hoắc Hạo Cường cho cậu rất nhiều tiền.
Bởi vì Hoắc Hạo Cường đang cùng lão già kia phân cao thấp, lại thêm xảy ra việc này cảnh sát nhất định sẽ tìm tới cửa, để tránh nhị thúc cùng cảnh sát nghi ngờ, cùng để thuận tiện mang theo nên chỉ đưa cho cậu một cọc tiền mặt. Giờ một cọc này cũng sắp thấy đáy, cậu phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, mà ở những nơi loạn như vầy, kiếm tiền càng dễ dàng.
Ôn Kỳ một bên tính con đường phát tài, cùng thuyền trưởng đến chỗ của hải quan.
Hải quan đầu đầy mồ hôi, thấy thuyền trưởng chỉ chào hỏi một tiếng định đi, thuyền trưởng mới kéo hắn lại: “Lão ca, tôi có chút việc muốn nhờ.”
“Đợt lát nữa đi, nhóm nạn dân tiếp theo sắp đến, tôi phải…” Hải quan quét mắt nhìn thấy Ôn Kỳ, hỏi: “Đây là?”
Thuyền trưởng nói ngắn gọn, tiểu Kỳ là người nơi này, vì cứu con lão mà làm mất máy thông tin hi vọng có thể để đứa nhỏ này qua.
Hải quan rất thoải mái.
Bây giờ rất nhiều nạn dân đến đây, thêm một người không có thẻ thân phận cũng không sao, lại nhìn tên nhãi này là một con mọt sách, hơn nữa hắn tin nhân phẩm của thuyền trưởng: “Qua cửa kiểm tra không có vấn đề gì thì đi đi.”
Thuyền trưởng vội vàng cảm tạ, nhìn về phía Ôn Kỳ: “Nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về.”
Ôn Kỳ nói: “Không cần đâu ạ, người thân của cháu ở gần đây, cháu trực tiếp tới đó để họ đưa về nhà là được.”
Thuyền trưởng thấy cậu qua máy kiểm tra, biến mất trong biển người mênh mông.
Ôn Kỳ sau khi rời bến cảng liền tìm nơi thay quần áo.
Cậu thu hồi kính mắt, đổi một lớp da khác, đem tóc chải ngược về phía sau, đổi thành áo sơ mi đen, cắt quần thành mấy cái lỗ, đối với gương nở nụ cười, một con mọt sách lột xác thành tiểu suất ca tràn ngập ánh dương quang.
Người bình thường lúc chạy trốn đều điệu thấp hết mức.
Nhưng Ôn Kỳ sẽ không, tên nhãi này sẽ ở trong phạm vi cho phép là tận hưởng để bản thân thoải mái.
Bởi vậy mới may mắn có thể bắt nhờ xe đi vào nội thành. Đầu tiên là sung sướng tận hưởng mỹ thực, sau đó mua đồ dự phòng, lúc này mới chậm rãi chọn một khách sạn không tệ ở, là nơi lập ra cho dân chạy nạn, chỉ cần trả tiền là có thể vào ở.
Ôn Kỳ nghỉ ngơi một đêm, trời vừa sáng mở cửa ra ngoài liền phát hiện có nhiều dân chạy nạn vào thành hơn, liền bỏ ý nghĩ kiếm tiền, xem bản đồ rời khỏi nơi này.
Cứ như vậy vừa đi vừa nghỉ, năm ngày sau cậu đến một thành phố khá phồn hoa, tiền cũng đã tiêu sạch.
Cậu thử xem có thể đi nhờ xe không, thấy không ai nguyện ý liền thuận đường đi về phía trước, trên đường thấy một trạm thu mua phế phẩm, quan sát một lúc, cùng chủ cửa hàng cò kè mặc cả, dùng mười đồng còn sót mua một cái xe đạp cũ, vui vẻ lên đường, chuẩn bị đến một nơi thích hợp cướp của mấy tên lưu manh nhỏ.
Xe đạp báo hỏng nghiêm trọng, phát ra tiếng “kẹt kẹt” liên tiếp, vô cùng khủng bố.
Ôn Kỳ không chút để ý, bảo trì tốc độ , đẹp trai rạng ngời đi qua một cái ổ gà, “oanh” một tiếng rời rạc thành một đống linh kiện, chỉ còn tay lái nắm trong tay.
“Ha!”
Cách đó không xa có một chiếc xe, người trong xe nhịn không được cười một tiếng, sau đó dần thu liễm, thấy nam nhân bên cạnh cũng cười nhạo một tiếng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đến giờ cao điểm, xe bị chặn lại đã năm phút đồng hồ. Bọn họ tận mắt thấy quá trình xe đạp trở thành bãi phế thải, người đầu tiên cười là tiểu trợ lí, bởi vì bọn họ quan sát boss nhìn người kia, mới chú ý đến, giờ lại nhìn đến biểu tình của boss thấy tâm tình boss có vẻ tốt hơn một chút, bất quá cũng không xác định.
Nam nhân này tuổi trẻ tuấn mĩ, trên miệng là nụ cười, khí tràng rất mạnh, vô cùng có mị lực, có thể khiến người khác vì y thần hồn điên đảo. Nhưng thân là cấp dưới đều biết vị gia này tâm tình bất định, thỉnh thoảng lại động kinh, khiến cho đám thuộc hạ là bọn họ cảm thấy sống qua ngày cũng thiệt khó khăn a.
Trác tiên sinh phát hiện tầm mắt của tiểu trợ lí, liếc một cái.
Trợ lí hồi thần, phỏng đoán tâm tình boss: “Gần đây có hai nhóm người muốn tìm công ty chúng ta hợp tác, có một đơn sinh ý khá lớn nhưng nhân thủ không đủ, anh xem…”
Trác tiên sinh nói: “Bến kia có manh mối gì không?”
“Không có,” phụ tá nói, “Tôi thấy vụ này không nên làm tiếp, phái nhiều người như vậy, một chút tung tích đều không có, Ôn Kỳ kia cứ như bốc hơi vậy…”
Trác tiên sinh lười biếng ngắt lời: “Vậy trước tiên để vài người quay về làm vụ này.”
Phụ tá muốn nói là, mau mau chấm dứt vụ kia, xuất toàn lực làm vụ lớn này, dù sao kiếm tiền quan trọng hơn.
Dòng xe chậm rãi di chuyển, rất nhanh lướt qua thiếu niên kia.
Trác tiên sinh nghiêng đầu, thấy thiếu niên ngồi xổm xuống sửa xe, cảm thấy vô vị liền thu hồi tầm mắt.
Ôn Kỳ rất vui mừng mà lấy được dụng cụ từ ông chủ, nếu không thật phải đi bộ a.
Cậu đỡ lấy bánh xe, cầm lấy công cụ lắp lên một cách gọn gàng, không còn để ý đến xung quanh, ai nhìn qua đều nghĩ đây là một người làm công nghèo túng
Đây cũng là bản lĩnh của cậu.
Ôn Kỳ có thể là một thiếu gia ôn nhã, cũng có thể thành lưu manh . Chỉ cần cậu muốn là có thể hóa trang thành một nhân vật vô cùng hoàn hảo. Đây đều là công lao của vị nghĩa phụ biến thái kiếp trước của cậu.
Không ngừng học tập, diễn kịch, hóa trang, làm cơm, máy tính, máy móc, giết người… Mọi lĩnh vực cậu đều có thể làm tốt, bởi vì lúc huấn luyện nếu mắc sai lầm đều sẽ bị trừng phạt, nhẹ thì bị đánh một trận,nặng thì có khả năng nguy hiểm đến tính mạng. Lão bất tử kia không phải đang nuôi hài tử mà là dưỡng ra một đám máy móc có trí năng.
Sau đó, lão già đó liền bị bọn họ liên thủ giết chết.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Ôn Kỳ đem kí ức máu tanh đè xuống, có chút cảm tạ lão đầu kia, tiếp tục vùi đầu sửa xe.
Lúc trước quy hoạch, giao thông cũng không tắc nghẽn đến mức muốn ép ra mỡ như bây giờ, cứ đến giờ cao điểm là nạn dân lại ùa ra như bão lũ. Trác tiên sinh ngồi trên xe cười đến vô cùng rực rỡ làm cho đám thuộc hạ cảm thấy gió lạnh không ngừng thổi qua, chỉ lo boss lên cơn chạy ra ngoài, cũng may boss hôm nay tính tình nhẫn nại, chịu được cho đến lúc đến chỗ của Hoàng lão bản.
Thuộc hạ của Hoàng lão bản vô cùng cung kính đem người mời vào cửa, áy náy nói: “Trung tâm quảng trường có triển lãm nghệ thuật, ông chủ của chúng tôi luôn yêu mến nghệ thuật đã qua xem, có lẽ sắp đến rồi, phiền ngài đợi một chút.”
Bọn họ đều biết nam nhân này lợi hại, liền cười tươi như hoa cúc cẩn thận từng li từng tí cười làm lành, một số người chạy ra ngoài cửa đợi, mãi không thấy lão bản về, liền muốn đưa tới một đám mỹ nhân để làm loãng bầu không khí.
Trác tiên sinh nghe vậy nở nụ cười: “Mỹ nhân không cần, các người tới.”
Các vị đại ca thủ hạ: “…Cái gì?”
Trác tiên sinh: “Ca hát hội thì sao?”
Đại ca thủ hạ: “Nhưng chúng tôi… ngũ âm không đầy đủ a.”
Trác tiên sinh ôn nhu nói: “Không sao cả, cứ rống lên là được, tôi thích nghe ngũ âm không đầy đủ.”
“…” Mấy thủ hạ thấy y không nói đùa, chỉ có thể thuận theo, bắt đầu gào to.
Vì vậy lúc ông chủ Hoàng chạng vạng trở về thiếu chút nữa cho là vào nhầm quỷ ốc, lão già này bị kích thích kêu bọn họ ngừng lại, mới chú ý đến hai người ngồi trên sofa.
Trợ lý hai mắt đã vẽ vòng, hắn bị tàn phá thính giác hai tiếng rồi a, mẹ nó sắp phát bệnh tim luôn rồi có được không.
Trác tiên sinh vẫn cười đến vô cùng rực rỡ, nhìn ông chủ Hoàng vô cùng ôn nhu nhưng lại khiến người ta cảm thấy mùi máu tanh phảng phất: “Bảo bối, đã trở lại rồi sao?”
Ông chủ Hoàng hơn hai trăm cân thịt mỡ trên người nghe thấy hai tiếng bảo bối lập tức da gà nổi đầy người, vội vàng giải thích, lão trên quảng trường gặp một người có tài hoa rất nghệ thuật, tác phẩm vô cùng kinh diễm, nhịn không được trò chuyện vài câu mới bị trì hoãn.
Trác tiên sinh vẫn cười đến trăm hoa đua nở: “Nha.”
Ông chủ Hoàng nói: “ Thật sự rất có thiên phú, hắn sớm muộn cũng sẽ nổi tiếng, không tin anh nhìn tác phẩm của hắn xem, nhanh mang vào, cẩn thận một chút.’
Thủ hạ hợp lực đem đồ chuyển vào trong, cẩn thận đặt xuống. Ông chủ Hoàng tự mình xốc tấm vải trùm lên, nhìn vô cùng quen mắt, chính là một chiếc xe đạp cũ rích các bộ phận gần như sắp tách rời ra.
Trác tiên sinh: “…”
Trợ lí: “…”
Ông chủ Hoàng như đang nhìn mỹ nhân nóng bỏng: “Các người xem này, các đường nét mạnh mẽ khúc chiết, đây là cỡ mà nghệ thuật a, mỗi lời nghệ thuật gia kia nói đều vô cùng thâm thúy, hắn còn biết mỗi hoa văn trên đây đều có ý nghĩ riêng. Thật trâu bò a!!”
Trác tiên sinh: “…”
Trợ lý: “…”
Bọn họ hình như nhìn thấy một màn lừa đảo vô cùng ngoạn mục.
Ông chủ Hoàng nhìn về phía Trác tiên sinh: “Anh thấy sao?”
Trác tiên sinh uống một ngụm rượu, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thật lòng : “Ân, quả thực không tệ.”
Sự trói buộc của vận mệnh. Vốn không muốn động tình, lại chia không đứt, ly biệt không tan
Sự trói buộc của vận mệnh. Vốn không muốn động tình, lại chia không đứt, ly biệt không tan
Menu
▼
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét