Chương 11
Ôn Kỳ hưởng thụ ngâm nước nóng, thay y phục mới, đứng trước gương nhìn một chút.
Không giống Hạ Lăng Hiên đẹp đến nỗi khiến người ta lóa mắt, nguyên chủ thuộc dạng thanh tú sạch sẽ, bản tính thiện lương, học hội họa. Bất quá là trước đây, giờ linh hồn Ôn Kỳ xuyên vào, một cái mỉm cười có thể cải biến khí chất, khiến người ta chú ý.
Cậu đánh giá vài lần, lại tự kỷ mà nghĩ mình không thua kém Hạ Lăng Hiên, sau đó đi xuống lầu.
Trong phòng khách có vài người, là gia gia, phụ thân cùng đại ca cùng cha khác mẹ của nguyên chủ.
Biết tin cậu trở về, mấy người này đều tức tốc trở về. Giờ thấy cậu, từ Ôn gia gia, mọi người đều kích động đứng lên.
Đại ca sắc mặt trầm ổn, đi về phía trước hai bước. Cha Ôn hai mắt đỏ lên, xúc động ôm Ôn Kỳ một cái, run giọng nói: “Tiểu Kỳ !”
Ôn Kỳ bình tĩnh gật đầu, sau đó vào nhà ăn.
Mọi người sững sợ, quay mặt nhìn nhau hai giây, sau đó cha Ôn cùng đại ca hồi thần đi theo vào, phòng khách chỉ còn một mình Ôn gia gia ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm chén trà lạnh băng. Một lát sau không thấy người đi ra, Ôn gia gia cũng nhịn không được đi vào nhà ăn.
Bàn ăn đầy thức ăn, là trước khi Ôn Kỳ tắm xong chuẩn bị.
Những thứ này đều là nguyên chủ thích ăn, Ôn Kỳ tiếp nhận kí ức cho dù nhận biết nhưng lại không cảm nhận được mùi vị, vì vậy muốn tự mình thử, mùi vị khá ngon.
Cậu vùi đầu ăn, động tác cũng không vội vã, nhìn qua rất ưu nhã chỉ là có chút nhanh, nhưng trong mắt người nhà là đứa nhỏ này ở bên ngoài đã chịu không ít khổ sở, đến cơm cũng không có mà ăn.
Cha Ôn nước mắt như sắp trào ra, chớp cũng không chớp nhìn cậu.
Ôn Kỳ tiếp tục măm măm, chỉ là động tác ăn dừng lại một chút, sau đó làm như không có việc gì mà xiên một khối bánh ngọt cho lên miệng.
Nghe nói, phụ thân nguyên chủ khắc thê.
Hắn cưới người đầu tiên, vị phu nhân kia sau khi sinh liền chết. Sau đó vị phu nhân tiếp theo cũng nối gót tiền bối mà đi theo. Cứ như vậy danh tiếng khắc thê của cha Ôn truyền khắp nơi, cha Ôn cũng vì thế không tái giá nữa, dành hết tinh lực chăm sóc con trai.
Theo như kí ức của nguyên chủ, cha Ôn là một người có chút dong dài, quan tâm nhi tử, thỉnh thoảng chập dây nào đó sẽ phạm nhị.Còn trong cảm nhận của Ôn Kỳ, cha Ôn là người nghiêm túc.
Là “nhận thức”, bởi cậu chưa từng cảm thụ được sinh hoạt gia đình bình thường.
Cậu là cô nhi, bị cha nuôi biến thái thu dưỡng, sau đó bị đưa đi huấn luyện như công cụ, căn bản không nhận được chút hơi ấm gia đình.
Lúc đầu, mỗi khi cha nuôi xoa đầu cậu nói “Hảo hài tử” Ôn Kỳ đều vô cùng vui vẻ, cho rằng đây chính là tình cha, sau đó khi huấn luyện thấy từng người từng người quen thuộc ngã xuống, chỉ lấy câu “hảo hài tử” kia làm động lực tiếp tục sống.
Tiếp sau đó…
Ôn Kỳ rũ mắt, áp chế những kí ức kia, cầm khăn lau miệng, ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng.
Ôn gia gia mở miệng trước, trầm giọng nói: “Con còn biết đường về? Con xem con đã làm những gì?”
“Ba, tiểu Kỳ có thể bình an trở về là tốt rồi,” cha Ôn khuyên nhủ, ánh mắt ôn nhu nhìn Ôn Kỳ, “Tiểu Kỳ con có bị thương không? Có chỗ nào không thoải mái? Hay ba ba kêu bác sĩ đến kiểm tra cho con?”
Ôn Kỳ bình tĩnh nói: “Con thấy chúng ta trước hết nên đi làm giám định thân nhân.”
Ôn gia gia, cha Ôn, đại ca: “…”
Ôn gia gia nghiêm mặt, cha Ôn muốn nói gì đó lại thôi, đại ca vẫn âm thầm quan sát em trai đều cứng người không biết nói gì. Phòng ăn yên tĩnh quỷ mị,Ôn gia gia cha Ôn cùng đại ca đều bị một kích đánh cho không dậy nổi, một lúc sau mới tìm được thanh âm: “---cái gì ?”
Ôn Kỳ không nhanh không chậm mở miệng, trước khi Ôn gia gia tức giận đã mở miệng: “Con mất trí nhớ.”
“Ầm”, lại thêm một kích.
Ba người như muốn xác nhận lại, đồng thời mở miệng: “Cái gì?”
“Hầu hết con nhớ, nhưng vẫn có chút mơ hồ không xác định được,” Ôn Kỳ nói, “Con cho là để chắc chắn, chúng ta vẫn nên làm giám định một chút?”
“Đã mất trí nhớ còn muốn giám định cái gì?” cha Ôn kích động đứng dậy, “Mau mau, đi đến bệnh viện kiểm tra.”
Ôn Kỳ cũng không nghĩ thật sự phải đi làm giám định.
Cậu chỉ muốn cho họ biết là cậu mất trí nhớ, cho nên sau này tên nhãi này tính cách có đột biến cũng là do mất trí nhớ, bị đập đầu mà thành.
Đang suy nghĩ, đại ca đột nhiên nhìn sang: “Em nói là nhớ phần lớn, sao lại muốn đi làm giám định?”
Ây, cũng không thật sự đi kiểm tra a, Ôn Kỳ lưu manh nghĩ.
Cậu thu hồi ý nghĩ: “Để đảm bảo a, ca.”
Đại ca: “Trước đây em sẽ không nghĩ như vậy.”
Tên nhãi này thực vô liêm sỉ mà bịa chuyện: “Có lẽ là sau khi mất trí nhớ ở cùng đám người cứu em quá lâu nên bị ảnh hưởng, bọn họ nói cái gì cũng phải nghi hoặc, nếu như ai nói gì cũng tin chính là ngu ngốc.”
Nói xong, Ôn gia gia cùng cha Ôn đều quay lại nhìn cậu.
Cha Ôn cẩn thận hỏi: “Bọn họ là ai? Đang làm gì?”
Ôn Kỳ vô cùng ngây thơ, mắt chớp chớp nhìn cả nhà: “Là một tổ chức tà giáo nha, rất lợi hại.”
Ba người: “..”
Lần này quả thực khiến ba người bị sét đánh rầm rầm trong cháy ngoài mềm luôn rồi.
Ôn gia gia đờ người ngồi trên sofa,vốn định ở nhà chờ kết quả sau khi cháu trai kiểm tra ở bệnh viện xong, giờ nghe cháu trai nói một câu kinh người như vậy lại đứng ngồi không yên muốn đi theo, đồng thời tỉ mỉ lắng nghe hành trình của cháu trai suốt mấy tháng nay.
Ôn Kỳ ngoan ngoãn kể những chuyện xui xẻo nguyên chủ gặp phải nói toàn bộ.
Ba người Ôn gia gia cũng không ngốc, cảm thấy việc này xảy ra quá trùng hợp, âm thanh hơi trùng xuống: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó con bị bọn họ bán đi a,” Ôn Kỳ vô tội kể tiếp, “Ca biết Tụ Tinh quốc không, ở phía bắc đại lục đó.”
Đại ca gật đầu: “Ân, có nghe qua.”
Ôn Kỳ kể tiếp: “Ở đó không có tội trùng hôn, em bị bán đến đó làm vợ người ta.”
Cha Ôn hít một ngụm khí lạnh.
Ôn gia gia cùng Ôn đại ca mắt cũng trầm xuống, Ôn đại ca cố gắng kiềm chế, hỏi: “Tiểu Kỳ, sau này chuyện này không được nói với người ngoài, ngoan nha.”
“Đúng đúng đúng,” cha Ôn vội vàng phụ họa, tiểu tâm can đau đớn, cầm tay con trai nhỏ, nước mặt loạt xoạt rơi xuống.
Ôn Kỳ rút tay ra, nhịn xuống cảm xúc quái dị trong lòng, “tò mò” hỏi: “Vì sao a? Em cùng người kia cũng không xảy ra chuyện gì, anh ta còn cứu em từ tay tổ chức tà giáo kia nữa.”
“Ngoan, đừng hỏi gì nữa, em còn nhỏ không biết lòng người hiểm ác thế nào đâu,” đại ca khuyên nhủ, “Em tiếp tục, sau đó thì sao?”
Ôn Kỳ “nha” một tiếng, sau đó tiếp tục: “Bọn họ nói em đã cứu một người trong tổ chức, để báo đáp nên cứu em một lần, nhưng em căn bản không nhớ mình đã cứu người lúc nào a. Bọn họ cũng không giải thích gì, chỉ hỏi em sao lại đến Tụ Tinh, hình như muốn điều tra ai bắt cóc em. Nhưng cuối cùng có tra được không em cũng không biết.”
Ôn gia gia hỏi: “Vậy sao con lại mất trí nhớ?”
“Có lẽ là do khi bị bắt cóc, con phản khán nên bị đụng vào đầu, sau khi tỉnh lại liền quên đi rất nhiều chuyện.”
Cha Ôn ôm trái tim nhỏ bé run rẩy, không dám hỏi cậu đã trải qua những chuyện gì, liền chuyển sang vấn đề tổ chức tà giáo kia.
Ôn Kỳ nói cho ba người biết những người kia đều đeo mặt nạ đen, họa tiết hình học, trông khá giống pháp trận.
Bọn họ cũng nói tên gọi của mình, càng không cùng cậu tán gẫu. Mà cậu một đường đều bị che mặt, có lẽ là sợ cậu biết cứ điểm. Mỗi ngày chỉ có ăn xong rồi ngủ, vô cùng nhàn rỗi, vô hại, yếu đuối nha, thế nên một ngày đẹp trời nào đó nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.
Ôn Kỳ thuật lại, cậu sống lưng thẳng tắp, hai tay trước ngực vẽ một đồ án hình học, nghiêm túc nói: “A, trong đêm tối, không cần lo sợ cứ tiếp tục bước về phía trước….”
Ôn gia gia cùng đại ca trên trán một bé gân xanh vô cùng tinh nghịch nảy một cái, cùng nhau đè cậu xuống: “Đừng nói nữa, đến bệnh viện.”
Cha Ôn bên cạnh cũng lo lắng sốt sắng.
Bọn họ cùng nghĩ, tên nhãi này không chỉ mất trí nhớ mà còn bị người ta tẩy não đến mắc bệnh thần kinh luôn rồi.
Cuối cùng bác sĩ nói chủ yếu là phải nghỉ ngơi thật tốt, qua một thời gian là có thể khôi phục, nếu như được có thể dùng thôi miên. Ôn gia gia quyết định để cậu trị liệu một lần, sau đó mang cháu nhỏ rời đi, trên đường đi thuận tiện làm lại thẻ thân phận.
Ôn Kỳ vô cùng hài lòng, bởi vì bị tà giáo ảnh hưởng nên bị đột biến tính cách, về nhà liền nói muốn rèn luyện thân thể, muốn học vật lộn, không muốn làm dê béo ngu xuẩn để người ta làm thịt nữa.
Cha Ôn che ngực: “Có thể rèn luyện, con sẽ không tiếp tục tập luyện khẩu quyết của tà giáo kia chứ? Có thể đọc thơ a.”
Ôn Kỳ nghĩ nghĩ liền thuận theo: “Cũng được.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, thấy cậu ngồi trên sofa uống nước, nhìn qua vô cùng dịu ngoan, vô cùng hiền lành liền yên tâm, có lẽ có thể chữa được a. Đại ca hỏi: “Tiểu Kỳ, em còn nhớ tiểu Hiên không? Y sau khi em rời đi liền đi tìm em, bây giờ vẫn ở bên ngoài.”
Cha Ôn vỗ ót, bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng vậy. Ba ba phải kêu y về, tiểu Kỳ thích y như vậy, có khi nhìn thấy tiểu Hiên sẽ khỏi ngay a.”
Đại ca cũng nghĩ vậy, gật gật đầu đồng ý, thế nhưng sau đó lại thấy người nào đó hoang mang ngước đôi mắt mờ mịt hỏi: “Tiểu Hiên là ai ạ?”
Có lẽ chịu đả kích quá nhiều, lần này hoàn toàn không bất ngờ chút nào, vẫn bình tĩnh cực kỳ.
“Hạ Lăng Hiên, vị hôn phu của em.”
Ôn Kỳ ngạc nhiên: “Em còn có vị hôn phu sao?”
Đại ca trầm mặc một lúc: “Em còn nhớ chút gì về Hạ Lăng Hiên không?”
Ôn Kỳ vô cùng ngây thơ thuần khiết trả lời: “Cái gì cũng không nhớ nha.”
Ba người sáu mắt nhìn nhau, sau đó kêu cậu lên lầu về phòng nghỉ ngơi, trong lòng nghĩ tiểu Kỳ là quá thích tiểu Hiên, vì quá yêu thích nên sau khi bị đả kích mới quên mất người mình thích nhất, tự động bổ não trong đầu một câu chuyện ngược thân ngược tâm. Cảm động biết bao !
Đại ca nói: “Để thằng bé gặp tiểu Hiên.”
Cha Ôn cũng nghĩ như vậy, mở máy thông tin liên lạc với Hạ Lăng Hiên, tiếp đó thông báo với Hạ gia : “Tiểu Kỳ đã trở về.” Đại ca ngồi xuống cạnh Ôn gia gia : “Mấy ngày nay đừng để thằng bé ra ngoài.”
Ôn gia gia hiểu ý anh, “ân” một tiếng.
Ôn Kỳ tuy không rõ tình hình dưới lầu, nhưng sau khi cậu lên diễn đàn trên trường liền biết, sau khi nguyên chủ rời đi không bao lâu bị rò rỉ thông tin, bây giờ học viện quân sự cùng gới thượng lưu quốc đô đều biết thằng nhãi này vì đào hôn mà bỏ nhà ra đi.
Nguyên chủ thích Hạ Lăng Hiên, việc này mọi người đều biết, cho nên với việc đào hôn của thằng nhãi này đều khiến mọi người khinh bỉ, không ít lời ra tiếng vào.
Ôn Kỳ cũng không thiếu ngược đến mức thích nhìn người ta chửi mình, quyết định mở phần thông tin tài khoản đổi thành “Quý tộc táng yêu”, sau đó tìm “Quý tộc chí tôn”, thêm Hoắc Hạo Cường, sau đó thấy máy thông tin rung một cái nhắc nhở có tin nhắn. Ôn Kỳ liếc một cái, thấy tên người gửi, nhíu mày.
Oh, cái này tuyệt đối là hiếm có nha!
Từ lúc quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Lăng Hiên chủ động nhắn tin cho cậu.
Ôn Kỳ mở tin nhắn, chỉ ba kí tự: Về nhà?
Ôn Kỳ cũng vô cùng xúc tích: Ừm.
Cậu vốn nghĩ với tính cách lạnh nhạt của Hạ Lăng Hiên, đến đây là kết thúc, ai biết tên này hôm nay đứt dây nào gửi đến tin thứ hai: Ai đưa cậu về?
Sự trói buộc của vận mệnh. Vốn không muốn động tình, lại chia không đứt, ly biệt không tan
Sự trói buộc của vận mệnh. Vốn không muốn động tình, lại chia không đứt, ly biệt không tan
Menu
▼
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét